Như Thế Là Tôi !

NHƯ THẾ LÀ TÔI!

Tôi xin sống đời của nắng
Nắng hong khô mọi não phiền…
Để nghe tâm hồn phẳng lặng
Giữa đời giông bão triền miên..

Tôi xin sống đời của mưa
Mưa qua bao vùng đất rộng
Một giọt cuối còn đong đưa
Cũng tan.. cho mềm cõi sống.

Tôi xin làm cơn gió lộng
Xua tan nóng bức trưa hè
Hương cau thoảng kề giấc mộng,
Tóc vờn bay mát chiều quê..

Tôi mơ thành dòng sông nhỏ
Thả những nỗi niềm trôi đi
Vẳng nghe đôi bờ lá cỏ
Vui, buồn.. giữ lại làm chi!
Và tôi nguyện làm mặt đất
Chấp nhận này rác, này hoa
Hận thù hay lời ngọt mật..

Cũng thấy đâu gì khác xa!
Tôi chỉ là áng mây qua
Giữa trần gian nằm mộng mị
Mây chẳng có nơi làm nhà
Để vấn vương hồn vạn kỷ.

Phiêu du…tôi vào cõi Ý
Rồi trở về trong phút giây
Cái Biết sáng ngời muôn thuở
Dù đời lúc tỉnh, khi say…

(✍ Thơ: Thích Tánh Tuệ)


Đời là cõi tạm's photo.
Khôn ngoan chẳng lại thật thà, Vì rằng phước báu sanh từ Đức ra. Phước họa gốc ở nơi ta, Hiền lương nhân đức hay là ác gian.

Đời là cõi tạm's photo.

❖ Người xưa xem trọng điều gì nhất, tiền bạc, địa vị hay tài năng?

Một điều thú vị rằng, tất cả những điều liệt kê bên trên đều không phải những thứ mà người xưa xem trọng nhất. Mà đó chính là… “Nhẫn”.

Nhẫn là pháp bảo để tu thân và xử thế. Khổng Tử từng khuyên Tử Lộ rằng: “Trăm hành chi bản, nhẫn làm đầu”.

Nhẫn không phải là thuận theo không nguyên tắc, cũng không phải biểu hiện của nhu nhược. Thường người có chí có đức, mới có thể bao dung điều người khác không thể bao dung. Khi bị người khác làm nhục, vẫn có thể cung kính khiêm tốn, tu tỉnh bản thân, mà không sinh ra tâm oán hận hay phẫn nộ. Người xưa thường dùng ý chí rộng rãi như vậy làm nguyên tắc đối nhân xử thế.

♡ NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ♡

Mai Nguyen's photo.

Khôn ngoan chẳng lại thật thà,
Vì rằng phước báu sanh từ Đức ra.
Phước họa gốc ở nơi ta,
Hiền lương nhân đức hay là ác gian.

❖ Người xưa xem trọng điều gì nhất, tiền bạc, địa vị hay tài năng?
Một điều thú vị rằng, tất cả những điều liệt kê bên trên đều không phải những thứ mà người xưa xem trọng nhất. Mà đó chính là… “Nhẫn”.
Nhẫn là pháp bảo để tu thân và xử thế. Khổng Tử từng khuyên Tử Lộ rằng: “Trăm hành chi bản, nhẫn làm đầu”.

Nhẫn không phải là thuận theo không nguyên tắc, cũng không phải biểu hiện của nhu nhược. Thường người có chí có đức, mới có thể bao dung điều người khác không thể bao dung. Khi bị người khác làm nhục, vẫn có thể cung kính khiêm tốn, tu tỉnh bản thân, mà không sinh ra tâm oán hận hay phẫn nộ. Người xưa thường dùng ý chí rộng rãi như vậy làm nguyên tắc đối nhân xử thế.
♡ NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ♡

Trang Ngo <trangngo3@bigpond.com>

 

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.