Những Bài Học Bình Dị

Có phải cái bình của bạn đã đầy

Một vị giáo sư đứng trên bục giảng của lớp Triết học với một vài món đồ đặt phía trước. Khi lớp học bắt đầu, không nói lời nào, ông cầm lên một cài bình lớn và trống rỗng và bỏ những quả bóng golf vào trong đó. Thế rồi ông hỏi các sinh viên rằng, có phải cái bình đã đầy? Các sinh viên đồng ý là cái bình đã đầy.

Vị giáo sư lại cầm lên một hộp thạch anh và đổ chúng vào trong cái bình. Ông lắc nhẹ cái bình và những hạt thạch anh lăn vào các khoảng trống ở giữa các quả bóng golf. Rồi ông lại hỏi sinh viên là cái bình có đầy không? Họ đều đồng ý là cái bình đã đầy.

Sau đó vị giáo sư cầm một bao cát lên và đổ nó vào trong bình. Lẽ đương nhiên là cát đã lấp đầy mọi thứ khác. Một lần nữa ông lại hỏi sinh viên là cái bình có đầy không? Các sinh viên đều đồng ý là nó đã đầy.

Vị giáo sư lấy ra hai lon nước giải khát từ dưới bàn và rót tất cả vào trong bình, và nó đã lấp đầy khoảng trống giữa các hạt cát một cách hiệu quả. Các sinh viên cười rộ lên.

– Bây giờ, – vị giáo sư nói, khi tiếng cười đã lắng xuống – tôi muốn các bạn ý thức được rằng cái bình này miêu tả cuộc sống của chính các bạn. Những quả bóng golf là những thứ quan trọng: gia đình của bạn, con cái của bạn, sức khỏe của bạn, bạn bè của bạn, và những đam mê của bạn – những thứ mà nếu mọi cái khác bị mất đi thì chỉ còn lại chúng, cuộc sống của bạn vẫn tràn đầy. Những hạt thạch anh là các thứ khác như là nghề nghiệp của bạn, nhà của bạn, xe hơi của bạn… Cát là những thứ khác nữa, những thứ nhỏ nhặt…

Ngừng một chút, ông thong thả nói tiếp:

– Nếu các bạn bỏ cát vào trong cái bình trước tiên, ông ta tiếp tục, thì sẽ không còn chỗ cho những hạt thạch anh và những trái bóng golf. Điều tương tự sẽ xảy ra đối với cuộc sống của bạn. Nếu bạn dành tất cả thời gian và năng lượng của mình vào những thứ nhỏ nhặt, thì bạn sẽ không còn thời gian dành cho những thứ quan trọng đối với bạn nữa. Hãy chú ý đến những thứ trọng yếu đối với niềm hạnh phúc của bạn. Hãy vui đùa với con cái. Dành thời gian để kiểm tra sức khỏe. Dẫn người bạn đời của mình đi ăn bữa tối ở bên ngoài. Dành chút thời gian để dọn dẹp nhà cửa, sửa chữa những thứ đã bị hỏng ở trong nhà. Trước hết bạn hãy quan tâm đến những quả bóng golf, những thứ thật sự đóng vao trò quan trọng đối với bạn. Thiết lập vị thế ưu tiên cho chúng. Phần còn lại chỉ là cát.

Khi ông đã kết thúc, có một sự yên lặng sâu lắng ở trong lớp học. Thế rồi, một trong số các sinh viên đã đưa tay lên xin hỏi:

– Thưa thầy, vậy thì nước giải khát biểu hiện cho cái gì?

Vị giáo sư mỉm cười:

– Tôi rất vui khi bạn hỏi điều này. Nó chỉ để chỉ cho các bạn thấy rằng, bất luận cuộc sống của bạn dường như đã bận rộn đến mức nào, vẫn luôn có chỗ cho một vài ly nước giải khát.

Tazzy Corner

Nguồn: vr–zone.com

 


 Bông hoa thật

Câu chuyện của người Ả-rập này sẽ chỉ cho bạn thấy được rằng, bằng cách nào mà sự thật vẫn có thể được tìm thấy trong một thế giới của sự gian dối và ảo tưởng.

Khi nữ hoàng của xứ Sheba được vị vua nổi tiếng là Solomon viếng thăm, vị vua mà nữ hoàng thật sự muốn vượt trội hơn ông ta về sự thông thái. Nữ hoàng đã đưa ra cho vua một lời thách đố.

Nữ hoàng dẫn vua đến một khu vực trong cung điện của bà, nơi mà những nghệ nhân kiệt xuất đã bài trí một không gian nhân tạo vô cùng hấp dẫn với đầy những bông hoa giả. Biển hoa sặc sỡ gợn sóng nhẹ nhàng trong làn gió nhẹ và làn gió ấy cũng là làn gió nhân tạo.

Những màu sắc, hương thơm và gió ấy chúng ta không thể nào phân biệt được với những thứ thật.

Nữ hoàng nói:

– Một trong tất cả những bông hoa ở đây là hoa thật, thưa đức vua Solomon. Đức vua có thể giúp tôi tìm ra nó được không?

Đức vua nhìn xung quanh một cách tỉ mỉ. Vua đã dùng tất cả các giác quan của mình và tập trung cao độ, nhưng đã không thể nào lấy ra được bông hoa thật. Ông ta bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa và nói với nữ hoàng xứ Sheba rằng:

– Ở đây hơi nóng. Nữ hoàng có thể bảo người hầu cận của mình mở một cánh cửa sổ được không?

Nữ hoàng ra lệnh cho người đi mở cửa sổ.

– Đấy là bông hoa thật.

Chỉ một lát sau, vua Solomon tìm được câu trả lời. Ông ta đã chỉ ra được bông hoa thật, không thể nhầm lẫn. Một con ong đã bay vào cửa sổ và đến đậu ngay trên bông hoa thật duy nhất ấy.

Mặc dù rất khó để có được sự thông thái như vua Solomon, nhưng nội dung câu chuyện này muốn nói lên rằng, để là một con ong còn khó hơn nhiều. Và điều khó khăn nhất ở đây là để làm một bông hoa thật.

Khuyết danh

Nguồn: nassjay.activebb.net


Tên trộm thiêng liêng

Một kẻ trộm đột nhập vào nhà một người Bà-la-môn giàu có. Khi đã vào được bên trong, hắn ta lập tức nhìn đến những cái tủ và dưới những cái giường để xem có tìm thấy tiền bạc gì không. Thình lình hắn ta nghe tiếng động và nhận ra có một vài người hầu ở trong nhà. Do vậy rất có nguy cơ là hắn ta sẽ bị bắt.

Không một chút suy nghĩ, hắn nhanh chóng cởi quần áo và ném chúng vào trong đống lửa đang cháy ở trong phòng. Bây giờ hắn chỉ còn lại có cái quần nhỏ ở trên người. Rồi hắn ta nhanh chóng lấy một vài cục tro tàn từ bếp lửa chà lên da. Bây giờ, trông hắn hệt như một vị tu sĩ khổ hạnh. Hắn ngồi xuống giữa phòng trong tư thế hoa sen.

Hắn vừa làm xong thì những người hầu cầm gậy và dao đi vào. Khi họ thấy tên trộm đang ngồi thì họ la lên: “Ồ, thì ra là một thánh nhân!”

Với lòng xúc động, như là một phong tục thông thường, họ đã đặt tay của họ vào đôi bàn chân của vị thánh, và người chủ của ngôi nhà lập tức được mời đến. Ông ta cũng đặt tay vào đôi bàn chân tên trộm và mời hắn ở lại nhà ít hôm.

Tên trộm chú tâm để giữ đôi mắt khép lại, vì hắn biết là các vị thánh tu khổ hạnh thường làm như thế.

Hắn đợi cho đến khi những người hầu và chủ nhà đi ra khỏi phòng, rồi thận trọng mở mắt ra. “Bây giờ thì sao?” Hắn nghĩ. “Cảm ơn thánh thần, họ tin rằng tôi là một thánh nhân.”

Thình lình vị chủ nhà quay lại với một vòng hoa trên tay. Tên trộm nhanh chóng nhắm mắt lại và vị chủ nhà quàng vòng hoa quanh cổ hắn ta. Cảm động, ông ta chạm vào bàn chân của tên trộm một lần nữa và nói:

– Ngàn lần cám ơn sự viếng thăm của Ngài, từ nay trở đi nhà con sẽ được ban phúc lành, bởi vì đấy là những gì người Ấn Độ nghĩ về điều đó, Ngài có thể hoan hỷ ở lại một vài hôm được không?

“Thật là tốt”, tên trộm nghĩ, “đấy không phải là một ý tưởng tồi”, và hắn im lặng gật đầu. Hắn giữ yên lặng và không nói gì thêm. Mà hắn biết nói gì đây? Hắn chỉ biết việc đột nhập vào nhà và nghĩ đến giá trị của những thứ châu báu mà hắn muốn lấy cắp!

Dù vậy, hắn ta cũng hiểu rằng nét đặc trưng của một thánh nhân là ngồi yên và không nói gì cả.

Ngày hôm sau người ta mời hắn ăn và điều này diễn ra trong suốt 3 tuần.

Mỗi ngày người ta đến ngồi bên chân hắn và cầu xin hắn ban phúc lành. Họ đã dâng hoa và hắn được đối xử như một thánh nhân thực sự. Cuối cùng tên trộm nghĩ rằng: “Hừ, đây không phải là điều xấu, mình không cần làm gì cả, không cần nói gì cả và họ nghĩ mình là quan trọng.”

Sau một thời gian thì tên trộm bắt đầu cảm thấy mình thiêng liêng thật sự!

Khuyết danh

Nguồn: www.taleweb.com

This entry was posted in Sách Truyện. Bookmark the permalink.