VI. TIẾN SĨ RAYMOND A. MOODY
Ca Sĩ Elvis Presley, một nghệ sĩ siêu đẳng Hoa Kỳ chết ngày 16 Tháng 8 Năm 1977 tại nhà riêng ở Graceland, Memphis, Tennessee, Hoa Kỳ đã khiến hàng triệu người trên thế giới bòng hoàng xúc động. Ảnh hưởng tâm linh của Elvis đối với quảng đại quần chúng Hoa Kỳ rất rộng lớn Tiến Sĩ Raymond A. Moody đã bỏ ra trên 9 năm để sưu tầm, điều tra, nghiên cứu và viết cuốn sách “Elvis Presley After Death “( Elvis Presley Sau Khi Chết)
Tiến Sĩ Raymond A. Moody Jr. tốt nghiệp Ðại Học Ðường Virginia với văn bằng B.A., M.A., và Ph. D. (Tiến Sĩ). Sau khi dạy triết cho Ðại Học Ðường East Carolina, ông lại tốt nghiệp Y khoa Bác Sĩ Ðại Học Ðường Georgia vào năm 1976 và là Bác Sĩ Nội Trú của Y Khoa Ðại Học Ðường Virginia. Ông đã xuất bản những cuốn sách nổi tiếng như Life After Life, Reflections on Life After Life, có cả hàng triệu độc giả trên thế giới. Chúng tôi xin trích dịch một vài chuyện có thật trong cuốn Elvis Presley After Death do nhà Xuất Bản Peach Tree phát hành năm 1987.
28- JEREMY MORGAN, HIỆN THÂN CỦA ELVIS
Tác Giả: Raymond A. Moody
Vào mùa đông năm 1985, tôi đến thăm Nancy Morgan và Jeremy, con trai nàng tại căn nhà nhỏ của nàng tại miền đồng quê Oregon Lúc đó nàng 33 tuổi và Jeremy thì 6 tuổi rưỡi. Hai tuần lễ trước đây, Nancy gọi điện thoại báo cho tôi biết nàng có nhiều chứng nghiệm bất thường với Elvis. Nàng không chịu tiết lộ bằng điện thoại và nghĩ là tôi nên đến gặp nàng thì thuận tiện hơn cho việc nghiên cứu của tôi. Nàng mời tôi đến nhà và tôi nhận lời.
Tôi tới nơi Nancy và Jeremy ra cửa chào tôi và dẫn tôi vào phòng khách. Tôi nhận thấy có mấy bức tranh của Elvis treo trên tường. Lò sưởi xây bằng loại gạch cổ khá đẹp với cái hầm đựng củi. Nancy, người dáng cao, tóc nâu duyên dáng, với cặp mắt xanh, tươi cười cho tôi biết nàng đã ly dị chồng từ khi Jeremy chưa sanh ra đời và chồng nàng là một dân chài. Nàng không nghe tin tức gì về người chồng từ khi ly dị và nàng nuôi Jeremy một mình. Nàng cho biết nàng là người ái mộ Elvis từ lâu. Nàng có rất nhiều dĩa nhạc của Elvis và xem tất cả các phim do Anh đóng.
Ðến đây nàng đi ngay vào vấn đề, nàng tuyên bố với một một luận điệu rất thành thực và cả quyết là Jeremy Morgan, con nàng là hiện thân của Elvis. Tôi đang ngồi tại ghế sô-pha và ngạc nhiên sao nàng có thể đi đến một kết luận lạ kỳ như vậy, nàng nói nhanh và mạnh dạn.
” Khi Elvis chết, tôi cảm thấy như mất đi một người bạn thân nhất. Tôi lấy Willie, chồng tôi ngay khi học hết trung học, ngoài việc Elvis chết, tôi chống đối chồng tôi suốt cả năm 1977. Khi Elvis chết tôi quá thất vọng và lâm bệnh. Tôi tưởng tôi sẽ chết.
Willie và tôi bắt đầu đến gặp vị mục sư của chúng tôi vào tháng 10 năm 1977. Chúng tôi đến gặp vị mục sư hai lần mỗi tuần để nói về chuyện hôn nhân của chúng tôi. Vào mùa Giáng Sinh năm đó, tôi có đi lại với chồng tôi và tôi mang thai. Tôi nới với Willie, chồng tôi, anh hết sức giận giữ. Anh la tôi và bảo tôi không cẩn thận và cho là lỗi tại tôi. Tuy nhiên anh cũng ở với tôi thêm vài tháng và sau đó anh bỏ đi và từ đó tôi không còn nghe tin gì về anh nữa. Người anh em họ của anh cho tôi biết anh đi biển làm nghề chài lưới.
Tôi nhớ thương Elvis hơn là tôi nhớ thương chồng tôi. Trong khi mang thai, nhiều đêm không ngủ tôi đã khóc vì nhớ thương Elvis. Tôi khóc lóc: “Elvis bây giờ Anh ở đâu, sao Anh nỡ bỏ mẹ con tôi?” Nhiều đêm tôi mơ thấy Anh. Một đêm tôi mơ thấy Anh, khi tỉnh dậy tôi tưởng Elvis vẫn ở trong phòng ngủ với tôi.
Trong lúc mang thai Jeremy không có gì xảy ra để tôi tin đứa nhỏ trong bông tôi là Elvis cả. Một lần tôi nghĩ là sau khi sanh, tôi sẽ đặt tên đứa nhỏ là Elvis, nhưng tôi lại nghĩ: “Không,tôi không tài nào chịu đúng được mỗi khi gọi con tôi lại nghĩ là Anh đã chết.”
Tôi được biết là tôi sẽ sanh ngày 12 tháng Tám,nhưng tôi tưởng rằng tôi sẽ sanh vào ngày 16 tháng Tám tức đúng một năm sau khi Anh chết. Ðến ngày 12, tôi vẫn chưa sanh, tôi yên chí sẽ sanh vào ngày 16. Ngày 16, vẫn chưa sanh. Ðến ngày 18, tôi đau bông, em tôi và chồng nó chở tôi đi bệnh viện đêm đó và tôi sanh lúc 7 giờ 30 chiều tức một năm 2 ngày sau khi Elvis chết.
Khi sanh Jeremy sanh tôi chưa bao giờ có ý nghĩ Jeremy là Elvis. Jeremy là một đứa trẻ ngoan thực sự tinh khôn. Nó ngủ nhiều. Không có vấn đề gì khó khăn với nó. Nó thích chơi với đồ chơi của nó trong nôi. Tôi thường nói chuyện với nó trong khi tôi ủi đồ. Tôi thường vặn nhạc Elvis cho nó nghe và nó thích lắm, thường nhảy cỡn lên, khi nghe nhạc và mỉm cười.
Giáo Phái Baptist (Tẩy-Lễ) của một nhà thì đã dậy dỗ tôi. Mẹ tôi nói nhiều về truyền thống và tôi được rửa tội thánh thần khi lên 14 tuổi. Luân hồi không bao giờ được dạy hay nói đến trong nhà thì và tôi cũng không bao giờ tin tưởng hãy nghĩ về luân hồi cả.
Khi tôi biết Jeremy là hiện thân của Elvis là lúc Jeremy gần 18 tháng. Một hôm tôi đang chơi với nó, tôi nhìn thấy có cái gì trong cặp mắt nó. Ðúng là cặp mắt của Elvis. Tôi nghĩ: “Phải chăng Jeremy là hiện thân của Elvis và Elvis đã trở lại?” Tôi bòng hoàng, và tôi không biết tại sao. Jeremy lúc nào cũng thích nhạc Elvis. Mắt nó giống như Elvis. Tôi nghĩ rất nhiều đến Elvis trong lúc mang thai và một đêm tôi có cảm giác Elvis ở trong phòng tôi.
Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt Jeremy và hỏi: “Jeremy, có phải con là Elvis không?” Nó cười, tôi chắc chắn nó hiểu tôi nói gì. Nó trả lời “Ờ hử” gật đầu. Tôi xúc động những muốn kể cho mọi người cùng biết, song tôi bỏ ý định ấy vì nghĩ là khi tôi nói ra chắc mọi người cho tôi là mất trí. Tôi chỉ kể cho người duy nhất là em gái tôi nghe mà thôi. Tối hôm đó tôi với Jeremy đến nhà cô em gái. Chúng tôi ngồi trong nhà bếp. Tôi hỏi em tôi: “Ruth à, em có thấy Jeremy có gì đặc biệt không?”
Em tôi trả lời: “Em không biết, nhưng đôi khi em thấy Jeremy giống như Elvis, có thể Elvis tái sanh thành Jeremy.”
Tôi thở dài nhẹ nhỏm khi nghe em tôi nói. Em tôi cũng thấy giống như tôi. Em tôi còn cho biết có một tối em tôi và chồng nó giữ Jeremy giúp tôi vì tôi đi vắng, Jeremy nói:
“Elvis thích đậu phọng và chuối.” Chính chúng tôi đã không biết điều đó cho đến vài tháng sau chúng tôi mới khám phá ra sự thật này. Elvis thích đậu phọng và bánh kẹp chuối thực. Tôi đọc được tin này vài tháng sau buổi tối trong bếp nhà cô em gái tôi. Tại sao Jeremy lại biết về Elvis trong khi chúng tôi lại không biết?”
Từ đó về sau trong thâm tâm, tôi lúc nào cũng nghĩ Jeremy chính là Elvis. Tôi biết Jeremy cũng sẽ làm một cái gì nổi bật trong đời nó. Nó có thể không phải là một ca sĩ, nhưng sẽ được nổi tiếng và sẽ được người đời ngưỡng mộ. Chắc ông không tin, nhưng sự thật sẽ như vậy, rồi cả thế giới sẽ thấy điều đó.
Năm vừa qua tôi đến gặp một nhà siêu linh học. Bà này chưa hề biết gì về tôi mà tôi cũng không để lộ chút nào cho bà ta biết. Bà ta nắm tay tôi và nói nhiều điều mà chỉ mình tôi biết. Ðiều cuối cùng của bà ta nói ra là bảo tôi có một đứa con trai, đứa trẻ này thật đặc biệt, kiếp trước là một người nổi tiếng. Bà nói hàng triệu người đã yêu mến người này và thằng nhỏ này cũng sẽ trở nên lừng lẫy.
Tôi không nói cho bà ta biết nhưng tôi biết bà ta muốn nói về chuyện gì. Tôi không kể cho bà ta biết Jeremy chính là hiện thân của Elvis.
Vì thế tôi cố gắng hết sức mình để cung cấp cho Jeremy những gì cần. Một ngày nào đó Jeremy sẽ trở nên một nhân vật quan trọng và được dân chúng mến mộ.”
Khi Nancy chấm dứt câu chuyện của nàng, nàng đứng dậy và đi xuống bếp. Một lát sau nàng trở lại với một khay đầy bánh mì kẹp. Trong khi ba chúng tôi ăn, tôi nói chuyện với Jeremy. Tôi muốn biết phản ứng của em. Tôi hỏi:
“Này Jeremy, em nghĩ thế nào về câu chuyện của mẹ em kể cho tôi nghe? Em có nghĩ em là Elvis không?” Tôi phải nhận là tôi thật kỳ cục khi đặt câu hỏi này cho một em nhỏ mới 6 tuổi.
Jeremy không chút ngặp ngừng trả lời:
“Vâng”, tôi chính là Elvis. Tôi chết rồi nhưng tôi đã trở lại.’
Tôi hỏi: “Em tin tưởng điều này bao lâu rồi?” Em nhớ lúc nào là lúc đầu tiên khi em nghĩ như vậy?”
“Lúc nào tôi cũng biết tôi là Elvis ngay từ khi mới sanh”. Em bảo đảm với tôi không chớp mắt.
“Tôi trở lại để được ở bên mẹ tôi. Mẹ tôi đau khổ vì tôi, cho nên tôi đã trở về sống với mẹ tôi.”
Không thể nào nhầm lẫn, Jeremy đã nói bằng một giọng giống như giọng của Elvis. Cách phát âm, nhấn mạnh,chuyển giọng – tất cả đều như hệt Elvis kẻ cả cái giọng nhừa nhựa của vị danh ca này. Tôi suy gẫm không thể nghi ngờ gì, Mẹ em đã dạy con học được tất cả giọng nói của Elvis từ khi em còn đang nằm trong nôi.
Tôi hỏi em rằng khi lớn lên em muốn làm gì.
Em trả lời: “Tôi chưa biết,cũng có thể là một nhạc sĩ, một diễn viên trên truyền hình, cũng có thể là một phi công.”
Trong khi nói chuyện với em, dần dần tôi thấy hình như em đã có thể bình tĩnh giữ được sự cảm xúc của em. Em thông minh trên mức trung bình, em học khá. Không một người bạn hay một thầy giáo nào biết được sự bí mật lý lịch của em khi tôi hỏi em cho tôi biết. Mẹ em đã dặn dò em không nói cho ai hay.
Tôi nghĩ hẳn là Nancy đã dạy cho em thâm nhập và khuyến khích em với cách giáo dục em bằng nhạc, cá tính, đời sống của Elvis. Trong gia đình không có người cha, Nancy đã tạo ra “một người cha giả tưởng” cho con dưới hình thức một việc ngông cuồng hoàn chỉnh. Việc này đưa đến kết quả là cho cho Jeremy thấy hình ảnh một người đàn ông gương mẫu – người này chính là Elvis.
Khi tôi sửa soạn ra về, Nancy nói nàng muốn cho tôi xem một việc nữa.
“Hãy xem đây!” Nàng vừa nói vừa ra hiệu cho Jeremy và ngay tức khắc Jeremy thi hành vai trò của mình. Tôi thích thú chăm chú theo dõi Jeremy; nó bắt đầu hát bản “Don’t Be Cruel” (Xin Ðừng Ðộc Ác) bắt trước y hệt như Elvis từ giọng hát, điệu bộ, cách đi vòng trong một màn trình diễn gần như hoản hảo về động tác và kiểu mẫu của người mẹ anh hững.
Khi màn trình diễn chấm dứt, tôi cảm ơn hai mẹ con nàng về sự khả ái và lòng hiếu khách trong buổi tối không bao giờ quên được này. Tôi ra về, lòng bâng khuâng suy nghĩ không biết rồi đây họ sẽ ra sao?