Kính Chiếu Yêu Ma

Mười năm về trước khi đọc ” CỬA TÙNG ĐÔI CÁNH GÀI “ của Sư Ông Làng Mai Thích Nhất Hạnh tôi vẫn không hề nghĩ đến có ngày mình phải dùng kính chiếu yêu này… không phải cho người khác bên ngoài mà chính là dùng để soi rọi vào những con ma đang ẩn núp trong rừng tâm của tôi quá chằng chịt và rậm rạp nơi mà tập khí được chôn vùi và đã trở nên hoang dại đến nỗi rất khó để tháo gở được những rễ dây đã bám sâu trong đất Tâm này.

Đó là nhờ vào việc nghe kinh… vài tuần nay nghe đến phẩm Ma Sự trong Kinh Đại Bát Nhã và nghiền ngẫm rất lâu về lý và sự của từng câu kinh thì tôi chợt hiểu ra Ma còn là những chúng sinh ( niệm khởi do vọng tưởng ) đang trú nấp trong chính ta mà thôi. Để rồi tự nhắc lại mình đã từng thệ nguyện CHÚNG SINH VÔ BIÊN THỆ NGUYỆN ĐỘ thì bây giờ phải làm sao cho những con ma này được thoát ra khỏi cái thế giới mà chính nó đang tạo đây.

Chợt nhớ lại những ngày niên thiếu còn ở Việt Nam, nhà nhà đều treo một kiếng tròn nhỏ trước cửa và khi được hỏi các cô bác lớn tuổi đều bảo rằng để đuổi tà ma yêu quái đừng đến phá phách và tôi cũng tin như vậy nên khi qua định cư nước thứ ba mấy lần đổi nhà là mấy lần tôi gắng tìm một chiếc kiếng tròn nhỏ treo trước cửa ra vào để lòng an ổn bất lo sợ… và phải chờ đến mười mấy năm sau này khi học Phật Pháp nhận được rằng… mình quả có chút mê tín, nên từ đó tôi không dám nhắc tới kính chiếu yêu vì ngượng ngùng xiết kể…

Thật ra bây giờ tôi tin rằng có khi trong một ngày vẫn có nhiều lần tôi đã thấy những con ma… nhất là nếu chúng ta có can đảm nhìn vào gương soi mặt khi buồn, thương, ghét, giận, oán thù… một con ma với mặt mày tím, xanh tay, chân run cầm cập vì nỗi sân khi nghe người ta chê trách mình hay nói ra khuyết điểm, hoặc là một con ma đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đìa khi bị thất vọng, mất mát về một chuyện gì …!

Phong tục cũ xưa …
nhà nhà treo kiếng chiếu yêu trước cửa !
Dù đã định cư nơi nước thứ ba,
Vẫn mua kiếng treo khi chuyển đổi nhà
Hy vọng đuổi ma phá phách … về đòi nợ ?

Thật ra ma bên ngoài đâu đáng sợ !
Hiểu Đạo rồi cần chiếu rọi lại bên trong
Ma ảo tưởng rất tinh ranh, trốn tránh vòng
Đầy thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ…

Dòng cảm xúc, nơi ma bản ngã từng lưu trú
Tất cả huyễn vọng… Tâm mình dựng tạo nên
Hiểu mình, hiểu cuộc đời, sợ hãi chẳng có tên
Nên kính chiếu yêu không cần thiết nữa ! ( thơ HH )

Phải chăng từ trước cho đến bây giờ lúc nào tôi cũng vướng vào mười sợi dây trói buộc ( 10 kiết sử )… ?

Hỏi chính là trả lời… Đúng vậy càng khởi lên sự mong cầu có được thanh thản nên lúc nào tôi cũng dựa vào tham ái rất vi tế và chấp thủ mà không biết đó là những con ma ghê sợ nhất… và do đó để thoát ra được vòng vây của chúng ma tôi cần phải có kính chiếu yêu luôn mang bên mình và mỗi mỗi phút giây cần lấy ra chiếu sâu vào rừng tâm tôi…

Càng ngày tôi càng trải nghiệm hơn về chướng ngại ( ma sở tri của mình ) qua những ngôn từ lý thuyết.

Ba năm trước đây có lần tôi được Sư Phụ khuyên trách rất nhẹ nhàng rằng ” con có thấy mình đang tầm chương trích cú không ? Con nên chính tự mình tinh tấn chánh niệm tỉnh giác rồi ứng dụng tu tập thực hành của mình vào đời sống thưc tại để đạt đến cứu cánh là giải thoát “.

Hôm nay đọc lại lời Thầy giải đáp cho một Phật Tử cũng đi trên đường xưa giống như tôi… thì tôi chợt hiểu… ” Rừng Kinh Luận “ của các Tông môn Hệ phái Phật giáo ngày càng phúc tạp đã và đang che mờ chính Đạo giải thoát giác ngộ vốn rất giản dị thiết thực mà đức Phật khai ngộ. Đã vậy còn thêm kiến giải của các vị ” luận sư “ đầy lý trí, chủ yếu chỉ khoe khoang sở học của mình hơn là chỉ ra sự thật, lại càng tạo thêm áp lực cho người học phải ” tầm chương trích cú “ mới đạt được tiêu chí “khoa bảng ” hơn là thấy ra Sự Thật “.  ( trích đoạn ngày 11/8 trong mục hỏi đáp Trungtamhotong )

Phải chăng rất khó để mà chúng ta thoát được cái lưới khổng lồ mà các con ma kiết sử đang buông văng mà nếu chúng ta không tỉnh thức để tháo gỡ thì sẽ càng bị buộc chặt khít hơn dù cố tình vùng vẫy điên loạn.

Cho nên tốt nhất cần phải không quá lệ thuộc vào bất cứ điều kiện gì miễn là mình chỉ cần sống trọn vẹn tỉnh thức với thực tại trong mọi sinh hoạt của đời sống hằng ngày mà chẳng mê ( do ma khuấy nhiễu ) thì thật sự an bình và hạnh phúc.

Sống giữa cuộc đời, lẽ dĩ nhiên không ai tránh được những gì người ta nói, những gì họ nghĩ sai về mình nên điều quan trọng nhất chỉ cần rèn luyện tính kham nhẫn.

Kính chiếu yêu là để giúp ta nhìn ra những con ma cảm xúc và tự nhũ rằng hãy kham nhẫn để sống giữa thế tục của thế gian và đừng tạo thêm những phiền phức vô ích.

Có đọc tụng Kinh Địa Tang bổn nguyện rồi mới thấy biết bao nhiêu ngục, hầm tối đã giam giữ ta chỉ vì bất cẩn để cho những mà cảm xúc quấy nhiễu mà sinh ra khẩu nghiệp trải qua nhiều đời nhiều kiếp.

Tín, tấn, niệm, định, Tuệ là nền tảng !
Cần tu tập… phát triển năng lực tâm linh,
Những ma bất thiện… diệt đừng cho khởi sinh.
Kính chiếu yêu dùng thấy ra… nơi ẩn núp !

Tự trọng bản thân, chính động cơ để giúp,
Với tự tin, dần dần đẩy chúng lìa xa.
Tỉnh thức trọn vẹn, kham nhẫn từng sát na
Ma đố kỵ, cái tôi…. khó sinh ra Ngã mạn !

Thấp, cao căn cơ đừng quên kinh Địa Tạng
Thường thọ trì vào lễ hội Vu Lan,
Thấy rõ nghiệp báo trong thế tục dân gian.
Tiếp tục hành thiện cho thật toàn bich!
Cho cuộc sống hoàn mỹ nhiều lợi ích….

Chính nhờ được đọc tụng kinh Địa Tạng bổn nguyện do các chùa thường khai kinh nhân Lễ Hội Vu Lan trong mùa đại dịch, HH kính xin được mạn phép trình bày về kính chiếu yêu trong dân gian để thương nhớ về một quê hương rất bình dị và đáng yêu với những mê tín huyền thoại…

Huệ Hương

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.