Thuận thiên lập mệnh
Đạo dạy “ Sống là thuận thiên lập mệnh ”
Melbourne vừa nới rộng khoảng đường xa
Thì nghe tin lụt sạt lở chốn quê nhà,
Bao thương cảm chợt tuôn dòng lệ nóng !
Nhìn hình ảnh bé thơ tìm cách chống
Chập chừng bò lên nóc ngói thoát thân,
Biển Úc Châu hiền hoà nước lăng tăng,
So sánh hai cảnh tượng … ngậm ngùi kiếp vận.
Chừng nào chúng sinh được phiền não tận ?
Giáo điều luôn nhắc nhân quả nghiệp duyên,
Ta Bà trú … đang trong mộng triền miên,
Cầu nguyện sao sớm mau ra khỏi mộng !!!
Tu dưỡng Tuệ, Phước… thuận mệnh vui sống !
Huệ Hương
____________________
Nụ cười… xen nước mắt
Thoát ta bà khổ… chưa đầy một phút.
Trở về… sát na thực tại đây mà
Miền Trung ơi… bão lũ quá xót xa.
Ngoài tầm tay… thương nhiều, thành Vô Cảm
Vừa An Lạc đó… giờ xót xa tâm khảm.
Nụ cười… hoà nước mắt đan xen nhau.
Cộng nghiệp gì… cả thế giới thương đau !!?.
Đang bệnh khổ… nhìn người, xét ta còn phúc.
Thiên Tai, Dịch Bệnh, con nguyện cầu phủ phục
Viên An
____________________
Cảnh Đời
Tai… trời, ách… đất chăng do… Thiên mệnh
Quanh quẩn nhìn, bao… nghịch cảnh xót xa
Nước mênh mông, cao tận… đến nóc nhà
Qua lớp ngói, vô vọng… quơ… lệ nóng
Dòng thác lũ, cuốn xoay… con thuyền chống
Vật và người, cuống quýt… chạy thoát thân
Làm sao ngăn, mực nước phút… một tăng
Giữa sống, chết đấu tranh thiên tai… vận
Đồng nghiệp đâu, mà sao chung… số tận
Những bé thơ, phụ lão… lãnh cùng duyên
Cửa nhà tan, ly tán mãi… triền miên
Hỏi… bao giờ, được… thôi cơn ác mộng
Bất lực… trước trái ngang đời… cảnh sống
tp