Biết Mình… GIÀ

Biết Mình… GIÀ!

Đi phố hôm nay… biết mình già !
Thẳng… tìm yếu phẩm, chẳng la cà
Ngày xưa son phấn, áo mốt ( mode ) lạ !
Ghé vào xem ngắm… nào chịu ra .
Ừ thôi… ai cười mình đổi tánh
Quay lại sau lưng… cháu gọi BÀ
Ngẫm suy… biết bao giờ… vé gửi
Một chiều bắt buộc… niệm Di Đà !!!

Huệ Hương

_________________


Cố gắng đứng lên, mới… hiểu già
Bếp rời, đi lấy… cái gì cà ???
Trở về nơi cũ, xem… chi lạ
Quay lại chỗ rồi, thấy… nhớ ra
Gắt gỏng không đâu, chằng… khó tánh
Giận hờn vô lối, trẻ hơn… đa
Nhiều khi cũng biết, nên tu… giữ
Tâm sám hối, luôn niệm… Phật Đà

Quanh quẩn thoi đưa… thoáng đã già
Mồ côi… mất cả Mẹ và Cha
Đám con, nay cũng… an bề cả
Mấy cháu, giờ thì học… khá nha
Bận bịu lo toan, không… trách nhá
Việc lười vấn hỏi, cảm… thông mà
Thân cô ta một, chừ… đâu lạ
Thanh thản… tịnh tu, hướng Di Đà…

tp

_________________

Biết Mình… Già.

Không cần đi phố… cũng biết già !
Mỗi bước chân đi… trì nặng ra…!
Bước nhanh không hiểu… gì kéo lại.
Trở vào góc cửa… lấy gậy ra…

Tri kỷ từ nay… gậy với ta…
Cháu con nhiều lắm… nhưng ở xa.
Độc thoại vui buồn… vườn hoa quả.
Một ngày vô sự… ai quấy ta ?!!

Con cháu nội ngoại… được mười ba.
Thành hôn chủ lễ… tới rướt bà.
Khập khểnh đến ngồi… như đồ cổ.
Mình biết mình đang hưởng tuổi già.

Sanh Lão Bệnh Tử… mình số ba.
Bước đầu kiến đạo… niệm Thích Ca.
Quan Âm cứu độ… bao lần khổ.
Hoàng hôn sắp lặn… niệm Đi Đà.

Chợt BIẾT mình đang… bị bệnh GIÀ ?!

VIÊN AN

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.