Cần Một Định Nghĩa Cho Lạc Lõng, Cô Đơn

Mỗi khi nghĩ đến các bậc chân tu… trong bộ nhớ của tôi thường hiện ra một vị chân nhân phong thái đĩnh đạc, chí khí cao siêu và luôn vượt lên đến một chân trời cao rộng nào đó… vì nhiều pháp thoại đã được nghe qua tôi đã biết đến hành trạng nhiều vị thượng nhân mà thế giới tâm linh của họ giống như một cái cây đang đứng, cũng có thể nở ra một bông hoa thanh tao giản dị trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.

Họ đã dạy cho tôi một bài học rằng: “Không phải cuộc đời éo le mà do lòng bạn chưa đủ rộng”. Và “Trong dòng sông dài của cuộc đời, mong sao chúng ta có thể là người có lòng bao dung, dù đôi khi có những nụ cười cay đắng, những giông bão, nhưng cuối cùng ta cũng vượt qua và cũng đến được bến bờ bên kia”.

Thật ra trên đời này, không ai sống mà không đau khổ. Mọi người đều có một ngày đen tối hoặc một điểm thấp trong cuộc đời của họ.
Sách báo truyền thông chẳng từng dạy ta rằng: “Trong sóng gió cuộc đời, hãy học cách cầm ô cho mình, trong nghịch cảnh nhất định phải tự trồng hoa cho mình” và “Khi chứng kiến sự ích kỷ và nham hiểm của bản chất con người, xin đừng bao giờ lo lắng hay sợ hãi.”

Thế nhưng ….vẫn có những lúc giữa chốn đông người mà mình tưởng như mình đang lạc lõng đến một nơi không người ….cái cảm giác lạc lõng thường làm chúng ta cảm thấy khó chịu , khó chịu đến mức không biết nên định nghĩa như thế nào về “lạc lõng”.

Phải chăng chúng ta đang sống trong một thời đại mà guồng quay của công việc và cuộc sống diễn ra quá nhanh, đến mức chúng ta còn không có đủ thời gian để cảm nhận về cuộc sống của chính mình và việc tương tác với nhau càng trở nên vô cùng quý giá.

Và hình như cô đơn đang là một hội chứng, một thứ bệnh dịch lây lan và bao phủ toàn xã hội.

Vậy thì lạc lõng có đồng nghĩa với cô đơn không? Vì ta thường nghe đâu đây vài câu nói như sau: “Ôi sao mình có cảm giác đang bị lạc lõng và cô lập với những người xung quanh”.

“Ôi sao mình thấy như mình trở lên lạc lõng với thế giới, cảm thấy dường như mọi người đều không hiểu mình? Và dường như không phải vì không có ai quan tâm mà là sự quan tâm đó không xuất phát từ người mình cần”.

Kính mời các bạn cùng xem vài định nghĩa về Lạc lõng và Cô Đơn đâu đấy trên các trang mạng điện tử mà chúng ta từng được xem qua nhé. Theo đó:

• Lạc lõng là bơ vơ, lẻ loi một mình, do bị ở vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, không ăn nhập, không hoà hợp được với xung quanh, với toàn thể.
• Tản mác, tan tan tác, lạc vào chỗ lạ ( thí dụ: Quân địch chạy lạc lõng vào rừng ).
• Chơ vơ ở một nơi vắng vẻ (thí dụ: một làng lạc lõng ở núi rừng).

Trong khi Cô đơn không phải là không có ai ở bên cạnh.

Cô đơn không phụ thuộc vào số lượng bạn bè hay mối quan hệ mà bạn có, mà nó phụ thuộc vào cảm xúc của bạn với những mối quan hệ.

Đó là cảm giác mỗi người đều phải trải qua, có người may mắn vượt qua nó hoặc sống chung với nó như một người bạn, nhưng có người lại không thể vượt qua được cảm giác ấy. Đó là phụ thuộc vào mỗi người, có hiệu ứng tiêu cực lên cá nhân đó.

Cô đơn là… khi nước mắt trực trào ra, chẳng một chiếc khăn chìa đến…
Cô đơn là… giữa bôn bề cuộc sống, ta không tim được bền lặng …
Cô đơn là… khi có vô vàn nièm vui, chợt nhận ra không có người chia sé…
Cô đơn là… khi những nỗi buồn được ” thốt ra”, chợt nhận thấy chẳng có một người ” lắng nghe “.
Cô đơn là… giữa hơi ấm của gia dinh, ta không tim được sự đồng cảm…
Cô đơn là… giữa muôn ngàn cặp mắt chăm chú dõi theo ta, ta không bắt gặp được một ánh mắt chân tình.
Cô đơn là… bên những đứa bạn thân, ta không tìm được người trao gửi niêm tin…
Cô đơn là… trong vòng tay ban bè, ta không tim được sự sẻ chia…
Cô đơn là… khi quay cuồng trong ào ạt tin nhắn ta không tìm đọc môt dòng chữ ngắn ngủi đang mong chờ…
Cô đơn là… giữa cái nóng búc của phố thị đông người , ta không tìm được chút ấm áp của tình thương.
Cô đơn là… bên canh anh nhung trái tim ta không tìm được rung cám…
Cô đơn là… khi ngột ngạt trong sự quan tâm, ta chợt nhân ra không có một cử chỉ thât lòng…
Cô đơn là… giữa nhip sống hối hả vùn vụt trôi, ta không tim được nhịp bước của đời ta…
Cô đơn là… khi đứng trước ánh lửa rừng rực cháy, ta vẫn cảm thấy cái giá lạnh len lỏi vào tim…
Cô đơn là… khi ta vấp ngã trên bước đường tấp nập, chợt nhận ra chẳng có môt cánh tay…
Cô đơn là… khi ta bật khóc, chẳng có trìu mến một bờ vai…

Lời kết:

Dù bạn có cô đơn, lạc lõng hay không, hãy dũng cảm bước tiếp, hãy mở lòng để đón nhận yêu thương.

Để giảm bớt cô đơn là một hành động vô cùng ý nghĩa trong cuộc đời mỗi con người. Mọi trải nghiệm học hỏi trong suốt cuộc đời đều mang lại lợi ích cho bạn.

Hãy cải thiện sự tập trung và phát triển những trải nghiệm tích cực khác, như trải nghiệm tôn giáo, việc sáng tạo qua thơ văn, hội họa, thư pháp, âm nhạc… miễn là làm sao học được cách nâng cao trí tuệ cũng như biết phương cách tích lũy trí tuệ theo thời gian.

Trí tuệ sẽ giúp mình giảm bớt ám ảnh sự cô đơn vì dù thế nào đi nữa ai trong chúng ta rồi cũng phải thích ứng với những biến đổi trong các giai đoạn tình cảm khác nhau và không ai có thể mãi mãi theo chúng ta đến hết cuộc đời.

Một người có trí tuệ sẽ bao gồm đồng cảm, lòng trắc ẩn, khả năng phản ánh lại sự việc, đưa ra quan điểm cá nhân và quyết đoán trong những chọn lựa.

Một khi tâm lý tiêu cực được cải thiện thì trí tuệ sẽ giúp ngăn chặn sự cô đơn và lạc lõng.

Trong lần gặp sau cùng mới đây với người bạn thân, từng than thở rằng mình rất lạc lõng và cô đơn…nay ở chị có chút yêu đời và phấn khởi, tôi đã tìm hiểu và biết rằng nhờ đọc sách mà nay chị đã hoàn toàn chấp nhận sự ra đi của người thân. Tôi đã học từ trải nghiệm của chị để nhận ra rằng: “ có những cuốn sách mà bạn đã đọc, những câu chuyện bạn đã đọc và những suy nghĩ bạn nghĩ ra đã được chuyển hóa một cách tinh tế thành kiến thức, sự tu dưỡng và tính khí của bạn từng chút một. Thậm chí, nó cũng sẽ ảnh hưởng và quyết định đến thái độ sống của một người”.

Và điều cần thiết nhất cho người cô đơn lạc lõng phải chăng cần nhớ một chút về minh triết đạo Phật: “Mọi người không nên tiếc nuối về quá khứ tốt xấu, đúng sai mà đánh mất chính mình trong hiện tại, vì ta đang sống hạnh phúc trong từng phút giây của thương yêu và hiểu biết”.

Sâu thẳm đáy lòng… luôn tồn tại góc khuất
Nỗi đau khó tả… cảm giác lạc lõng cô đơn
Từng hoàn cảnh, giai đoạn…khắc nghiệt hơn
Chỉ giảm bớt… khi ta quyết tâm đạt đến!!

Mở rộng lòng đón nhận… mọi khập khểnh
Ranh giới, rào cản của thời đại quay cuồng
Không một ai có thể kề cận cạnh… luôn
Mối tư duy, cảm giác ám ảnh… sẽ giải tỏa!!

Nhiều phương cách trau dồi trí tuệ… khá thỏa
Sự tương quan lên hệ chớ phụ thuộc quá sâu
Tập trung vào đam mê, sở thích dồi trau
Sẽ không biến cô đơn lạc lõng thành… tuyệt vọng !!!!

Không tiếc nuối quá khứ… cũng là điều quan trọng
Dù tốt, xấu, đúng sai… theo gió bay đi
Hiện tại tĩnh tâm chấp nhận những gì…
Mọi trải nghiệm trong cuộc sống… trân quý
Dũng cảm bước tiếp… tu dưỡng thần khí !!!!!

Huệ Hương

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.