Hành Trình Tới Các Cõi Bên Kia Cái Chết – Phần II

Một sĩ quan quân đội tên là Arta ở quận Nyagrong Gangri đang ở trong Địa ngục Sợi Chỉ Đen. Hàng trăm và hàng ngàn những đường vạch đen được vẽ trên người ông. Bằng những cái cưa sắt đỏ rực lửa, ông ta bị cắt mỏng dọc theo những đường này đầu tới thắt lưng rồi thì những bề mặt của đầu ông được nói lại với nhau. Rồi ông ta bị cắt mỏng tới lui từ bụng trở xuống, với những mảnh thân thể bị chia ra thành từng phần và lại nối lại, khiến ông luân phiên chịu đựng những đau khổ này.

Khi tôi hỏi vị thiên nữ bi mẫn cao quý: “Những hành động nào dẫn tới hậu quả này?” bà trả lời:

Người này chỉ huy quân lính đánh phá các tu viện.

Ông đưa người tới phá hủy các lăng mộ và đài kỷ niệm,

thiêu rụi các sườn núi, đốt cháy ếch, nhái, rắn và các sinh vật khác,

gây xáo trộn trong xã hội, kích động sự chém giết tương tàn, xúi dục sự tranh chấp, hận thù.

Là thủ lĩnh, chỉ riêng ông đã giết mười tám người và những con ngựa.

Ông khó được giải thoát trong một ngàn kiếp.

Cầu mong nghiệp xấu và những ác hạnh của người này được tịnh hóa và cầu mong ông ta được tái sanh trong Cõi Cực Lạc.

Mặc dù bà nói trong chiều hướng này, ông ta không hưởng được lợi lạc gì nhiều.

Một người gốc gác ở Drured tên là Arkong bị các thuộc hạ dẫn tới trước Dharmaraja, bị đập bằng búa, bị kẹp bằng kềm và bị chém bằng các vũ khí. Mặc dù cả hai đứa trẻ tươi đẹp và tối ám đã nói nhưng không ích lợi gì bởi Dharmaraja trở nên giận dữ, dậm chân trên mặt đất cùng những nắm đấm mạnh mẽ và la lớn: “Để hắn giải thích, và nhanh lên!” Nhưng vì quá khiếp sợ, ông ta không thể nói điều gì.

Thuộc hạ đầu rắn chăm chú nhìn tấm gương và nói: “Người này ôm giữ những tà kiến. Ông nói rằng thực hành các thiện hạnh thì không ích lợi và không có gì lầm lỗi khi làm các ác hạnh. Ông tuyên bố rằng Tam Bảo không có ân phước. Ông ta nói rằng chừng nào còn được sung sướng trong hiện tại thì không cần phải quan tâm tới tương lai. Ông vui thú trong việc trộm cướp và áp bức”.

Sau khi cân nhắc những vấn đề trên bàn cân, thuộc hạ đầu-khỉ nói: “Nếu cùng một lúc xếp vào hũ những cặp sừng đầy máu của những con hươu đực, dược liệu xạ hương từ hươu nai, da sống và xương từ những con rái cá mà hắn đã giết, thì chúng sẽ chất đầy một căn nhà nhỏ. Đây là kẻ mà bản thân đã từ chối sự may mắn được đeo đuổi Phật Pháp”.

Rồi thuộc hạ-đầu bò xem xét chứng cớ tốt đẹp trong báo cáo về nghiệp: “Người này giết hại những thú vật trong một tháng linh thiêng, trong tháng đó hậu quả những hành vi của hắn được khuyếch đại lên một trăm ngàn lần. Cầm một cây súng đi loanh quanh, hắn bắn giết thật hung bạo nhiều sinh vật – gấu đen và gấu mật, cáo, mèo rừng và ma mốt. Không con vật nào trong những loài này mà hắn không giết”.

Ngay sau đó Yama Dharmaraja ghi một chứng cớ trên bảng định mệnh. “Mặc dù thời kiếp có thể chấm dứt”, Ngài kêu lên “người đàn ông này sẽ không có cơ hội thoát khỏi. Hãy gởi hắn tới Địa ngục Hoang vu!”.

Với những tiếng la hét dễ sợ, thuộc hạ dẫn ông đi xuống, đầu ông ta gục xuống trong sự xấu hổ.

Om mani padme hung hri.

Chính Yama Dharmaraja nói những lời này:

Các ngươi đàn ông và đàn bà trong thế giới con người phàm tục!

Chớ giết bọ chét và chấy rận sống trên người các ngươi.

Chớ giết chúng, bởi việc sát hại ấy không đáp ứng mục đích gì.

Việc ấy không lợi lạc gì cho thực phẩm của các ngươi, không đáng giá một hạt mù tạc.

Việc ấy không ích lợi gì cho y phục trên lưng các ngươi, mà là một hành vi nghiêm trọng, ác hại.

Không nhất thiết phải giết chúng giữa răng và móng tay các ngươi,

bởi nó không khác gì giết chính con cháu của các ngươi.

Thay vào đó, nếu các ngươi thả chúng và để chúng sống, điều này sẽ có lợi ích to lớn.

Nếu giết chúng, các ngươi chỉ cần nhìn xem điều gì đã xảy ra cho những kẻ đọa lạc ở đó để hiểu rõ những gì sẽ là định mệnh của các ngươi.

Có nhiều ngàn người đã đau đớn vì bị ép dẹp giữa hai ngọn núi. Ở đó có một người tên là Yado thuộc gia đình T’hromt’hog. Thân xác một số người trong số đó bị lửa thiêu đốt; đó là hậu quả của việc đốt bọ chét. Một số bị rơi xuống nước và chết đuối; đây là hậu quả của việc ném bọ chét vào tuyết và mưa đá.

Dharmaraja nói: “Vì thế các ngươi hãy để yên bàn tay và hãy trì tụng thần chú mani”.

Om mani padme hung hri.

Rồi Yama Dharmaraja nói với tôi:

Các ngươi đàn ông và đàn bà trong thế giới con người phàm tục!

Chỉ trong lúc này mà các ngươi đã có được thân người.

Chỉ lúc này mà các ngươi đã được tái sanh trong Trái Đất.

Chỉ lúc này mà sự chọn lựa nơi các ngươi đi tới đang nằm trong lòng bàn tay các ngươi.

Hãy cúng dường Tam Bảo ở trên các ngươi bất kỳ thứ gì các ngươi có thể.

Các ngươi sẽ không trở nên nghèo túng – tóm lại các ngươi sẽ giàu có hơn trong đời này,

và trong những đời sau các ngươi sẽ được tái sanh với một thân thể được phú bẩm hỉ lạc và cơ hội.

Hãy bố thí hào phóng cho những người hành khất, những người mù và chó ở dưới các ngươi.

Đứng nói với họ những lời thô lỗ, bởi họ đáng được hưởng lòng bi mẫn.

Bố thí một nắm hạt lúa mì hay lúa mạch cho người hành khất,

thì hơn là nuôi béo một trăm người giàu có trong một năm.

Trong hai thiện hạnh này, cái trước thì đặc biệt hơn cái sau.

Những người giàu có sống sung túc, có nhiều của cải và đất đai,

họ giống như những người giữ kho tàng giữa đám quỷ đói với thức ăn và đồ uống, những người hầu, và của bố thí của họ,

lãng phí đời người, chẳng bao giờ có đủ thời gian và chẳng bao giờ thâu thập các sự tích tập.

Họ không có ngay cả một chốc lát để chậm rãi và nghỉ ngơi.

Mặc dù đúng là có cả những núi của cải, tài sản và thực phẩm,

họ không thể đem theo duy nhất một cây kim tới trước mặt ta.

Những thành viên trong gia đình không nghe ý kiến của người khác;

tranh cãi vào buổi sáng, đánh nhau lúc sẩm tối như những bán thần.

Họ sẽ không thể sống chung lâu dài, mà sẽ đi theo con đường riêng lẻ của họ.

Vì thế hãy đối xử tốt với nhau trong gia đình, và hãy trì tụng thần chú sáu-âm.

Người ta có vẻ giận dữ với cha mẹ tốt lành của họ,

sử dụng uy quyền với vợ hay chồng họ,

và coi những bậc trưởng thượng trong gia đình như những tử thi cùi hủi.

Khi về già, người ta trở nên yếu tim và sa sút tinh thần,

vì thế hãy đối xử với họ bằng lòng kính trọng, giọng nói mềm mỏng, lời lẽ dịu dàng.

Giờ đây, không có hình thái tâm linh nào cao cả hơn điều đó.

Các ngươi sống trong thế giới con người thế tục là những kẻ đền đáp món nợ lòng tốt cho cha mẹ các ngươi

thì sẵn sàng và có thể đi tới Cõi Cực Lạc.

Những ai hầu hạ, trải dọn chỗ ngồi, cung cấp những nhu yếu của đời sống,

làm người hướng dẫn, nói năng với giọng dễ thương và lời lẽ dịu dàng

với những người già từ nơi xa tới trong chuyến hành hương

thì giống như những người giao phó một viên ngọc như ý cho người khác.

Họ sẽ không bị khó khăn khi theo đuổi con đường đi tới giải thoát.

Có đức tin nơi các đạo sư và thiết lập mối quan hệ với các bậc trưởng thượng tâm linh –

thì giống như việc giương cao ngọn đuốc trong một căn phòng tối

và sẽ đưa dẫn các ngươi tới Cõi Cực Lạc mà không cần sự chuyển tiếp hay chuyển hóa.

Có lòng bi mẫn đối với chúng sinh và hồi hướng công đức của các ngươi cho người khác –

thì giống như một kho tàng châu báu bảo đảm mọi nhu cầu thiết yếu.

Trong mọi cuộc đời về sau các ngươi sẽ gặp gỡ rất nhiều bậc tôn quý.

Vị vua ngự trên ngai cao và kẻ hành khất chống gậy –

đối với hai vị này thì “cao” và “thấp” không đáng giá một sợi tóc trước mắt ta,

vì thế hãy đến với ta khi đã thực hành đức hạnh của Pháp.

Đừng quên thông điệp của ta, hỡi Dudjom Drolma.

Hãy làm lợi ích chúng sinh, dù cao hay thấp, bằng thông điệp này.

Om mani padma hung hri.

Tuy nhiên tại nơi ghê sợ khác có nhiều người là những kẻ ăn trộm ăn cướp, những thợ săn tàn ác, là những kẻ đặt bẫy bắt hươu xạ, lừa đảo người khác trong việc buôn bán, nói dối và báng bổ, là những kẻ trộm cắp của những người cao tuổi bơ vơ không nơi nương tựa, nói ác hay đánh đập các nhà sư, giết chó, ngựa và rắn – một số đông người không kể xiết đã dấn mình vào mười loại ác hạnh[44].

Trong số đó có một người hàng thịt tên là Atsog, ông ta khóc thổn thức khi bị dẫn tới trước Dharmaraja. Các thuộc hạ áp đảo ông, la hét dữ dội: “Giết, giết nó! Đánh, đánh nó!” Sau đó thuộc hạ đầu-bò, Awa Langgo nói với ông ta:

Khi mi ở trong thế giới con người thế tục,

mi cười phá lên khi phạm các ác hạnh là nguyên nhân của sự việc này.

Hậu quả là mi sẽ kêu khóc trong đau đớn khi chịu đựng một số phận thấp kém.

Giờ đây kêu khóc có lợi ích gì khi mi đang ở trong những cánh đồng địa ngục?

Họ đập đầu ông ta bằng một chiếc búa, xẻ lưng bằng một cái cưa, đâm một ngọn giáo ngắn vào ngực, và ném một loạt vũ khí lên người ông. Khi đã thẩm tra về những thiện hạnh và ác hạnh ông đã làm, họ lôi ông ta tới Địa ngục Nóng Dữ dội.

Om mani padme hung hri.

This entry was posted in Sách Truyện. Bookmark the permalink.