Em Thử Nghĩ – Chính Xác Là Vậy – Tu Trong Vô Thường

EM THỬ NGHĨ

Em thử nghĩ ngẫm suy cho kỹ
Chữ vô thường há chỉ riêng ai
Tình, vô tình hết muôn loài
Đều cùng chi phối cả ngày lẫn đêm

Rồi không tu tạo thêm nghiệp dữ
Trổ ác quả trách cứ gần xa
Nào hay mọi chuyện do ta
Tạo nhân trả quả đó là xưa nay

Em thử nghĩ bao ngày nhân thế
Ngủ và ăn, sinh kế phải lo
Bao nhiêu chuyện nhỏ chuyện to
Thời gian trôi lẹ, đắn đo tu hành …

Trong khi đó trăm năm trôi vội
Còn bao lâu nghĩ ngợi để tu
Cho nên phải cố cho mau
Kẻo không sinh tử qua cầu nay mai

Em thử nghĩ có ai không ngại
Ác quả kia rồi phải trả thôi
Nếu không tích phước vun bồi
Làm sao có được nụ cười thênh thang

Ai không muốn bình an tự tại
Nhưng biếng lười e ngại tu nhân
Để rồi hết vội trăm năm
Gặp toàn ác quả khóc than muôn đời

HẢI TẦN

__________________________________

CHÍNH XÁC LÀ VẬY !

Đâu phải đợi đến bây giờ mới nghĩ !
Từ 1975 bao chuyện đã xảy ra
Tuổi vừa trưởng thành … thăm thẳm đường xa
Cha qua đời khi thăm anh cải tạo!

Khi ấy nghiệm vô thường nương dấu Đạo,
Đến nay vạn dặm vẫn mê mê
Vì chăng không đạt ước nguyện thề ?
Còn tham ái chấp trước,
… hay bổn phận, trách nhiệm ?

Sương gió lạnh, tuổi đời chồng chất … nghiệm
Ánh sáng hồng còn le lói bao lâu ?
Soi bóng mình kinh kệ chẳng thấm vào đâu
Dù tỉnh ngộ … vẫn tưởng mình trên bờ vực thẳm!

Ray rứt mãi … nghiệp quả nào sẽ trong tầm nhắm
Làm sao chuyển … khi chân mỏi gối mòn
Vẫn tiếng u hoài … cô đơn phủ ngập hồn
Tự nhủ…
hãy chập chững bắt đầu lại như đứa trẻ ?

Khát khao luôn được giữ được chút sức khỏe !
Sẽ gắng làm nhiều việc… giúp ích đời
Chỉ một lời an ủi vào những lúc chơi vơi
Một nụ cười, chia sẻ nhau tình lữ khách!

Tha hương nơi trần gian … áo sờn vai rách !

Huệ Hương

__________________________________

TU TRONG VÔ THƯỜNG .

Một ngày bình đẳng với muôn loài.
Hai mươi bốn giờ, cuộc sống trôi.
Mười sáu giờ sinh hoạt, ngủ nghỉ !
Tất bật tu gì ?… tám giờ thôi.

Mới sáng đây, giờ xế chiều rồi.
Thanh Xuân mới đó, thời gian trôi.
Căn lành đời trước, gặp Phật pháp.
Biết tu muộn màng, cố gắng thôi.

Bao năm học đạo, nhuần căn bản.
Tâm đắc thực hành Chánh Niệm luôn.
Phật hiệu Đi Đà, chớ niệm suông.
Hơi thở vào ra, thường hằng Biết
Biết mình còn sống, còn hít vào.
Biết mình còn sống, còn thở ra.
Tu khi còn khỏe, hay đang bệnh.
Xâu chuỗi dài bằng, mạng sống ta.?
Thiền Tịnh, Tâm An, đạt dây mà.
Tận dụng Vô Thường, luôn tinh tấn.?
Tâm An, Trần thế, cõi … Di Đà.

Viên An

__________________________________

Em Thử Nghĩ – Chính Xác Là Vậy – Tu Trong Vô Thường

Chính mình… thử nghĩ, lại xem
Cuộc đời qúa nửa, đã đem… lại gì
Công danh, tiền bạc… quên đi
Thời gian vó ngựa vội… phi, mất rồi

Áo cơm no đủ… chưa thôi
Gia đình, con cháu muốn bồi… thành công
Chính là tham ái, cùm… gông
Vô tình phiền não, tự trồng… vướng thân

Thử suy nghĩ, có… phân vân
Nhỏ to bao chuyện, mấy lần… phạm sai
Mượn vào… lo kế, sinh nhai
Tu nào đâu vội. mai này… tính sau

Da mồi, tóc bạc đến… mau
Khi già đổ lắm… bệnh đau, chậm rồi
Vô thường chính xác… nghiệm bồi
Bạn bè, thân thuộc lên ngồi…. bàn vong

Ra đi, tay trắng… nào xong
Chính vì… của cải phân, đong không đều
Cháu con, gia đạo… khổ nhiều
Nghiệp thêm, phước ít… liêu xiêu rẽ lìa

Phật vì… nhân loại sẻ chia
Luân hồi, duyên nghiệp… đuốc kia soi đường
Tử sinh, bệnh lão… vô thường
Nào ai tránh được, tỏ tường… sớm tu

Hai mươi bốn tiếng… qua vù
Gần… phần ba ngủ, mịt mù… kiếm ăn
Kiếp người đạt được… khó khăn
Bỏ kinh, quên pháp… ăn năn nhiều đời

Mỏng manh hơi thở… ngừng lơi
Nào đem cúa cải, hay… người thân theo
Chỉ còn lại… nghiệp dẫn đeo
Tư lương phước thiện thiếu… nghèo nàn, tu

Vô thường… đến cỏi âm u

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.