Nhẫn…

Nếu ai hỏi vì sao nể vợ
Ta chợt cười muôn thuở ngàn xưa
Nói chung trong cõi Ta Bà
Những người nể vợ mới là đàn ông

Nhớ những ngày khi còn chưa có
Thoạt gặp nhau khi đó hẹn thề
Bây giờ gia cảnh vẹn bề
Giữ lời hứa đó có nề hà chi

Là Phật Tử từng ly nhẫn nhục
Mỗi ngày trôi một mực khéo thêm
Pháp này có lẽ nào quên
Vui câu nể vợ mà nên hạnh này

Vợ có la có rầy quên tuốt
Lòng bình an vì thuộc đường tu
Dẫu người nói thật là ngu
Cũng không để bụng hoà nhu môi cười

Đến phần con nhiều lời trách móc
Coi thường thôi chẳng khóc hay buồn
Vì già cũng lẩm cẩm luôn
Để cho con trẻ phiền lòng chăm nom

Con cho ở thật hơn vàng bạc
Biết bao người homeless đó mà
Trú mưa tránh nắng đó là
Thân đang hưởng phước sao ta não phiền

Nếu tức giận đuổi liền ra cửa
Chấp nhận thôi nhiều bữa cũng vui
Không nên oán trách nữa lời
Giúp mau tròn hạnh một đời nhường nhau

Thử nghĩ xem còn đâu hơn nữa
Nhẫn nhục kia ở giữa đời này
Vợ con giúp đủ mỗi ngày
Hai mươi bốn tiếng còn hay chi bằng

Ta không có bạc vàng gì cả
Nhẫn đi thôi đền trả cuộc đời
Tứ ân còn mãi sáng ngời
Đáp đền không trọn giữa trời nhẫn thôi

HẢI TẦN

_________________

Nhẫn với người ngoài phố là chuyện nhỏ chỉ vài tiếng đồng hồ trong một tuần còn vợ con thì khác 24/7 ngày mỗi tuần … nhất là người ở nhà người gìa hưởng age pension… nên có bài viết này … nhìn thì khôi hài nhưng đó là điều có thực .

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.