Con ngồi nhặt chút hanh hao nắng để kịp sưởi ấm khi đông về. Huế vẫn là những giai điệu trầm buồn, những ngày vào đông mỗi lúc mỗi lạnh hơn. Năm ấy trời cũng lạnh như thế này. Năm ấy – mùa lạnh cuối cùng con được nhìn thấy ba…
Mười sáu mùa xuân rồi ba hè. Mười sáu mùa xuân trên đất xứ Nghệ vắng ba, con buồn ba ạ. Những tháng ngày còn ba, con lại mãi bị cuốn hút với những thú vui của trẻ con, hiếm cái ngày mà quấn quýt bên ba. Con thích ngủ nhà bạn, đứa này tới đứa khác. Cũng thương ba lắm chứ, nhưng cái trò vui bạn bè lại có sức hấp dẫn hơn. Để rồi hôm nay thèm cái cảm giác gọi là “có cha bên đời”. Nhớ về ba là cả những rầy la, những hình phạt, những nghiêm nghị…những yêu thương thầm lặng mà con không hề hay biết. Rồi cũng thầm lặng… ba nhắm mắt xa con, mãi mãi xa. Mười ba tuổi, con vội quấn vầng khăn sô, mười ba tuổi – con biết chi mô ba, còn dại lắm. Ba bỏ con ở lại khi con còn quá nhỏ. Để ngày xuân năm đó, xứ Nghệ An như phủ một màu tang tóc trong tiếng pháo giao thừa, tiếng pháo của ngày xuân… Mười ba tuổi, con đâu đã ý thức được sanh ly và tử biệt, hai nỗi buồn đau song song của nhân thế, vậy mà…vô thường dật ba khỏi đời con. Con bơ vơ trong sự ngây ngô đến lạ. Hic.
Ba ơi, thành phố Huế khép mình trong màn sương đêm, cái lạnh len lỏi khắp cùng ngỏ hẹp, cả đến căn phòng nhỏ nơi con ở ba nờ. Lớn lên rồi, đôi khi lại ước có ba dù chỉ một ngày để con tâm sự buồn vui. Con chỉ biết thinh lặng và cũng không có ai để mà kể, mà méc chuyện thoải mái như ba… Để gặp những trắc trở chông gai cũng mình con lặng lẽ, ba có dõi theo bước chân con???
Mười ba tuổi, với con chừ chỉ còn là kỉ niệm, mà kỉ niệm thì có buồn có vui…. Bên ba nhiều tiếng cười mà cũng lắm nước mắt ba nhỉ. Những lời dạy của ba năm nào giờ đã trở thành vùng trời hoài niệm, chắc chiu bao nghị lực cho con. Kỉ niệm bên ba thì đong đầy mà dĩ vãng chỉ làm cho con người ta thêm khắc khoải, tiếc thương. Nhớ ba, không lẽ con gào khóc và nói con nhớ ba. Lớn rồi, con học cách chịu đựng, con học giấu kín nỗi đau. Là một sinh viên của học viện rồi, nhưng bài vô thường con học hoài vẫn chưa thuộc. Tình thương ba chỉ ép vào tim gửi về xứ Nghệ – nơi ba nằm yên giấc.
Con ước gì ngày trở về được gọi “Ba ơi!”, được nghe tiếng ba đáp lại, được ba ra sân dắt con vào. Ước gì mỗi bước lớn lên có ba nhìn thấy. Con sẽ trưởng thành, sẽ nên người, ba yên tâm nghe ba. Bởi con đang mang dòng máu của ba, con là hiện hữu của ba.
Đêm nay Huế lại một đêm…buồn, nước mắt con rơi….. Ba!!! Con của ba đây, con đã lớn rồi!
Chiều nay đang ngồi uống trà, con bỗng giật mình, cái thói quen thích uống trà, ngồi trầm ngâm này không biết con có từ khi nào, cũg không ý thức là mình đã có thói quen đó. Ngày xưa ba cũng thường như vậy, có phải là ba đang sống ở trong con không! Con thích thầm lặng làm những gì mìh có thể cho gia đình, thấy hoan hỷ khi mình làm được chút việc nhỏ giúp người khác, những phẩm chất này, ngẫm lại, con thấy ba đã trao truyền nó cho con. Mỗi lần nghe quý thầy giảng con đều nguyện là con nghe cho ba, con mời ba nghe pháp thoại với con, con biết là ba sẽ vui lắm. Ba ơi, con tu cho ba, ba nhé!
Hạnh Thủy
Theo daophatngaynay.com