Hai chữ đó chính là “nhân phẩm”.
Nhân phẩm là tấm phiếu thông hành trong cuộc sống. Vào những thời khắc con người đứng trước sự lung lay dao động giữa cái thiện và ác, nhân phẩm chính là sự dựa dẫm cuối cùng của tâm linh.
Nhân phẩm tốt chính là tài sản quý giá nhất cuộc đời mỗi con người, nó có thể cấu thành địa vị và thân phận của chúng ta, nó cũng là học lực cao nhất, là tấm huy chương vàng mà mỗi con người phải phấn đấu rất nhiều mới có được.
Nhân phẩm là thực lực mạnh nhất
Một thanh niên nọ đi phỏng vấn xin việc, đột nhiên một người cao tuổi ăn mặc đơn giản tiến lên phía trước nói: “Tôi tìm được cậu rồi, thật cảm ơn cậu quá! Lần trước trong công viên, chính là cậu, là cậu đã cứu con gái tôi bị ngã xuống hồ nước lên.”
“Bác à, chắc bác nhận nhầm người rồi! Không phải cháu đã cứu con gái bác đâu ạ!” Người thanh niên thành thật đáp.
“Là cậu, chính là cậu, tôi không thể nhầm được!” – người đàn ông lớn tuổi khẳng định lại một lần nữa.
Trước tình huống đó, người thanh niên đó cũng chẳng biết làm sao, chỉ một mực phủ nhận không phải mình đã cứu cô gái đó. “Không phải cháu đâu bác ạ. Công viên bác nói đến cháu còn chưa đến bao giờ!”
Nghe câu nói đó, người đàn ông cao tuổi buông tay, vẻ mặt đầy thất vọng: “Lẽ nào tôi nhận nhầm người?”
Về sau, chàng trai trẻ đó nhận được giấy thông báo trúng tuyển. Một hôm, anh lại gặp người đàn ông kia. Anh liền tiến lại chào và hỏi thăm: “Bác đã tìm thấy ân nhân đã cứu con gái bác chưa ạ?”
“Chưa, tôi vẫn chưa tìm được người đó!” – nói đoạn, ông rầu rĩ bỏ đi.
Người thanh niên trẻ trong lòng khá nặng nề, kể lại câu chuyện này với đồng nghiệp. Không ngờ, anh ta cười phá lên, nói:
“Ông ấy có đáng thương không? Ông ấy là tổng giám đốc của công ty chúng ta đó. Chuyện con gái ông bị ngã xuống nước được nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, thực ra ông ấy không có con gái đâu!”
“Cái gì?” – chàng trai thốt lên kinh ngạc.
Anh bạn đồng nghiệp tiếp tục giải thích: “Tổng giám đốc của chúng ta vẫn thường dùng cách này để chọn nhân tài đấy. Ông ấy nói rằng những người qua được bài kiểm tra về nhân phẩm đều có thể uốn nắn thành tài!”
Khi nhân phẩm và học thức kết hợp, tương hỗ cho nhau, con người mới có thể bước đến những chân trời càng cao, càng xa hơn…
Nhân phẩm là học lực tốt nhất
Nhà báo, MC nổi tiếng của Trung Quốc Bạch Nham Thông từng nói: “Nhân phẩm là học vị cao nhất, đức và tài hợp nhất mới là trí tuệ chân chính, nhân tài chân chính.”
Bất luận chế độ quản lý của một doanh nghiệp có nghiêm ngặt cỡ nào, một khi đã sử dụng những người có tì vết về đạo đức, họ cũng vẫn sẽ giống như một quả bom nổ chậm trong tổ chức, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thử nghĩ mà xem, trong một doanh nghiệp, có người ngày nào cũng động não đục khoét công ty, con người đó dùng được không? Lại thử nghĩ, một người rất có năng lực nhưng nhân phẩm có vấn đề, liệu năng lực tốt có thể tạo nên tác dụng lớn hay không?
Franklin D. Roosevelt – Tổng thống thứ 32 của nước Mỹ từng nói: “Có học vấn nhưng không có phẩm đức, đó là một kẻ hiểm ác; Có đạo đức nhưng không học vấn, đó là một người hèn mọn.”
Cổ nhân cũng nói rằng: “Người có đức là vua, người có tài là nô bộc.”
Thế mới thấy, nhân phẩm quan trọng thế nào.
Ở đời có thể không có học vị nhưng không thể vì không có học vấn và càng không thể không có nhân phẩm.
Nhân phẩm là học vị cao nhất, là trí tuệ hợp nhất của đức và tài. Ảnh minh họa.
Nhân phẩm là tài sản quý giá nhất đời người
Nhân phẩm tốt là vòng nguyệt quế, sự huy hoàng và là tài sản quý giá nhất của đời người. Nhân phẩm tốt sẽ tạo ra cho con người địa vị và danh phận trong xã hội. Nó cũng là tất cả tài sản của con người trên phương diện danh dự cá nhân.
Trước khi làm việc, cần phải làm người, đó là đạo lý bất biến từ cổ chí kim. Làm người như thế nào không chỉ thể hiện trí tuệ của một người mà còn thể hiện sự tu dưỡng của người đó.
Một con người bất luận có thông minh đến đâu, có năng lực đến đâu, điều kiện tốt thế nào, nếu không hiểu được cách làm người, nhân phẩm không tốt, sự nghiệp cũng như các mối quan hệ giữa người với người của anh ta trong xã hội cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Muốn làm tốt bất cứ việc gì, cũng phải làm người cho tốt đã!
CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Giám đốc một doanh nghiệp nọ mời khách ăn cơm, đồng thời cho gọi hai sinh viên mới tốt nghiệp, vừa được nhận vào công ty làm đi cùng.
Vị khách đó là người miền Nam Trung Quốc nên ăn uống thanh đạm hơn người miền Bắc. Biết vậy nên vị giám đốc đã cố ý gọi những món thật phù hợp với khẩu vị của khách.
Tuy nhiên, hai nhân viên mới của công ty là người Tứ Xuyên, thích ăn cay nên ngồi trước những món được gọi, họ không ngừng than thở rằng không có món ăn mà họ thích.
Vị giám đốc trong lòng không thoải mái chút nào nhưng không hề thể hiện ra ngoài. Ông gọi thêm hai món cay. Kết quả là, sau khi hai món gọi thêm được phục vụ, hai nhân viên mới liền đưa ngay về trước mặt mình, vừa ăn vừa nói, chẳng để ý đến ai.
Ăn xong, cả hai còn không ngớt lời khen “chỉ có hai món cay là ngon nhất”.
Trở về công ty, vị giám đốc không giải thích một câu, lập tức cho hai cậu sinh viên mới ra trường kia nghỉ việc.
CÂU CHUYỆN THỨ HAI
Một doanh nghiệp quy mô lớn tổ chức tuyển dụng người đứng đầu bộ phận hậu cần. Trải qua nhiều vòng thi, mười ứng viên đã lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Công ty bố trí mời những người này. Công ty và người đứng đầu hội đồng tuyển dụng sẽ chủ động nói chuyện với từng người trước khi mời họ ăn cơm.
Sau khi ăn xong, vị giám khảo tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc và ông đã tìm được người cần tìm. Ai cũng bất ngờ vì không nghĩ rằng vòng phỏng vấn cuối cùng lại diễn ra ngay trong bữa ăn, và bữa ăn hôm đó là một bữa buffet.
Đợi đến khi mọi người hiểu ra vấn đề, ứng viên trúng tuyển cũng đã được xác định. Đó là một người ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đến một chút nước canh cuối cùng cũng được người đó đổ vào bát cháo uống cạn.
CÂU CHUYỆN THỨ BA
Tiểu Minh là một sinh viên ưu tú, xuất sắc. Nhờ có thành tích và biểu hiện tốt nên cậu được lọt vào vòng phỏng vấn – nơi các giám khảo đều là nhân viên cấp cao trong một công ty quy mô hơn 500 người.
Vòng phỏng vấn là một bữa ăn. Tiểu Minh ý thức được tầm quan trọng của vòng phỏng vấn này nên hành động hết sức nho nhã, lịch sự. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không trúng tuyển.
Tiểu Minh cảm thấy vô cùng bất mãn, không phục và cho rằng có điều gì mờ ám trong vòng phỏng vấn này.
Cuối cùng, nhân viên tuyển dụng đã giải thích với cậu rằng, thiếu sót duy nhất của cậu trong bữa ăn chính là cậu không bày tỏ sự cảm ơn đến bất cứ một nhân viên phục vụ nào.
CÂU CHUYỆN THỨ TƯ
Bữa cơm tối 30 Tết, bố mẹ Tiểu Mai đến Bắc Kinh ăn Tết cùng con gái. Bạn trai của cô vội vã đặt một nhà hàng quen và cố gắng thể hiện thật tốt. Thế nhưng đến khi về nhà, bố mẹ Tiểu Mai nói với con gái rằng: Bạn trai của con không đạt yêu cầu của bố mẹ.
Thứ nhất: Khi đặt nhà hàng, cậu ta đã không hỏi ý kiến của Tiểu Mai cũng như không hề hỏi khẩu vị của hai người lớn tuổi.
Thứ hai: Ngày lễ tết, khách hàng đông, món ăn phục vụ chậm, vậy mà cậu ta không ngừng thúc giục nhân viên, thái độ đã không thân thiện lại còn luôn miệng dọa kiện người ta.
Thứ ba: Trên bàn ăn, điện thoại của cậu ta không ngừng reo, cậu ta có thể nói với người bên kia rằng mình bận, một lát nữa sẽ gọi lại, nếu có việc gấp thì có thể xin phép ra ngoài nghe.
Thế nhưng cậu ta vừa ăn, vừa nghe đến hơn chục phút, hai bác già ngồi ăn mà ngượng ngùng, không thoải mái chút nào.
Nghe bố mẹ nói xong, Tiểu Mai cũng cảm thấy do dự.
Lời bình:
Bàn ăn là nơi có thể giúp chúng ta nhìn thấu nhất nhân phẩm của một người. Bởi lẽ tại đây, những hành động nhỏ nhất, cho thấy bản chất thực sự của một người sẽ được bộc lộ một cách tự nhiên.
Vì thế, nếu muốn biết nhân phẩm của một người, chỉ cần mời anh ta ăn một bữa cơm là đã có thể nhìn ra phần nào.
NHÂN PHẨM LÀ TẤM PHIẾU THÔNG HÀNH TRONG CUỘC SỐNG CỦA MỖI CHÚNG TA
Vào những thời khắc con người đứng trước sự lung lay dao động giữa cái thiện và ác, nhân phẩm chính là sự dựa dẫm cuối cùng của tâm linh.
Nhân phẩm tốt chính là tài sản quý giá nhất cuộc đời mỗi con người, nó có thể cấu thành địa vị và thân phận của chúng ta, nó cũng là học lực cao nhất, là tấm huy chương vàng mà mỗi con người phải phấn đấu rất nhiều mới có.
Có người nói, người đàn ông khi độc thân đối xử với nhân viên phục vụ thế nào thì đó cũng chính là cách anh ta đối xử với vợ sau khi có gia đình.
Câu nói này có chút tiêu cực song trên thực tế, cách bạn đối xử với người phục vụ như thế nào không chỉ thể hiện phép lịch sự, sự có giáo dục của bản thân mà còn cho thấy chỉ số cảm xúc của bạn cao hay thấp.
Việc chỉ trích hay uy hiếp nhân viên phục vụ có thể sẽ khiến tốc độ phục vụ càng trở nên chậm chạp hơn.
Với những người có chỉ số cảm xúc cao, biết thấu hiểu cho người khác, họ sẽ dùng cách nói khéo léo, nhẹ nhàng, vừa được lòng người khác lại vừa được việc cho mình. Cổ vũ và khen ngợi luôn có hiệu quả đối với tất cả chúng ta, không ai là ngoại lệ.
Sưu Tầm