Đẹp quá! Đẹp quá! xin ngừng xe lại.
Ồ con chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời lặng, chỉ nhìn qua hình và đọc văn thôi, bây giờ nhìn mặt trời từ từ xuống thấp những tia nắng vàng rực rỡ nhuộm đỏ một vùng, thích quá!
Tất cả đều xuống xe, tôi chỉ cười và tìm một chỗ ngồi, tóc bạc buổi chiều vẫn còn ngắm tà dương, thưởng thức nét đẹp của đất trời. Tôi tự nhủ lòng mình, thôi nhé quên đi, quên đi dĩ vãng.
Ồ tóc me đẹp quá, hết màu trắng rồi, nắng nhuộm tóc me màu vàng ánh, đẹp, đẹp thật.
Nghe con gái nói, tự nhiên thấy nghèn nghẹn và mắt cay cay, tia nắng chiều còn vấn vương vào mắt, cố ngăn giọt lệ để buổi vàng các con được niềm vui trọn vẹn.
Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá
Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân
Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ
Sao đông về….khóe mắt lại rưng rưng ? ( Như Nhiên )
Ngày xưa khi những người bạn thân trong phi đoàn 524 thường rủ tôi đi ngắm mặt trời lặng. Nha Trang có hai cảnh mà người dân ở đó đều thích. Ngồi trên biển buổi sáng nhìn mặt trời dưới mặt nước dần lên, chiếu ánh vàng rực trên mặt biển những cơn sóng cũng lấp lánh hoàng anh. Buổi chiều mặt trời lặng, đứng trên núi chỗ tượng Phật Thích Ca hay ngồi ở Hòn Chồng là nhìn rõ nhất, mặt trời đỏ rực lan tỏa nhuộm đỏ cả một vùng, chuyển màu tím rồi từ từ đậm dần cho tia nắng chiều rụi tắt.
Các anh ít khi được ngắm mặt trời mọc dù ở sát biển vì những phi vụ thường phải cất cánh khi mặt trời chưa ngủ dậy. Chim bay về đất liền khi hoàng hôn chập choạng nếu đôi cánh vẫn còn nguyên, giờ khắc ấy, chúng tôi thường cùng nhau đi ăn, dạo chơi và tán dóc.
Như thường lệ buổi chiều các anh đến rủ tôi đi chơi, nhưng đặc biệt hôm nay bắt tôi ăn mặc theo ý các anh.
Báu nhớ mặc áo dài và tóc xõa tự nhiên, đừng cột giây nỏ gì trên tóc hết.
Các anh muốn chụp hình để thử máy, vì qua Nhật thử độ cao, ai cũng mua máy ảnh về.
Qua đến Hòn Chồng chụp chung hình cả nhóm xong rồi, bây giờ đến phiên tôi làm người mẫu. Thợ chụp hình thì ít, còn đạo diễn lại nhiều, tôi phải nghiêng qua xoay lại, ngước lên nhìn xuống, leo lên tảng đá này rồi sang tảng đá khác, chê thấp chê cao, sợ té có khi tôi phải bò càng.
Tôi tin các anh sẽ chụp cho tôi những tấm hình đẹp, vì các anh có rất nhiều tài: hát, làm thơ, đàn, vẽ, kể chuyện và viết văn.
Đến khi nắng chiều đã xuống thấp chỉ còn những tia yếu ớt, tôi tưởng bổn phận làm người mẫu xong rồi, lúc đó gió lớn quá tóc, áo tung bay.
Báu đứng yên, cứ tự nhiên đừng kéo vạt áo, đừng túm tóc. Dọng sẽ thâu phim đem rửa , lựa các hình đẹp bỏ vào album cho Báu, chịu không?
Hôm coi album có nhiều tấm hình thật đẹp, rất mỹ thuật nhưng có những tấm vô cùng kỳ cục, chụp lúc tôi bò, le lưỡi, ôm bụng, hai tay dang ra, nhưng đặc biệt dưới mỗi tấm hình đều có lời phê bình với nhiều nét chữ: Nắng vàng nhuộm tóc em. Em và nắng. Chiều vàng em cũng vàng theo. Em e ấp tiến lên. Em thành con khỉ lúc nào vậy? Sao ôm bụng? Nguy hiểm nhen, coi chừng té. Đói bụng ? Mấy tháng rồi hở em?
Có một bức hình rửa lớn, là hình chụp sau hết, lúc mặt trời từ từ lặng màu đỏ ối rồi chuyển thành tím nhạt, tôi đứng trên mõm đá cao, vạt áo trước bay quấn vào thân, vạt sau và tóc bay tung lên, phía dưới nước biển vọt cao trắng xoá, trên đầu những vầng mây trôi, nắng chiều sắp tắt.
Dưới tấm ảnh có ghi câu: Em vững vàng trong cơn lốc.
Tấm hình đúng vào hoàn cảnh năm 1975 khi đổi thay chế độ, như trò ảo thuật, nhà, tài sản, mẹ, chồng, anh chị, tất cả bạn bè, đều biến mất.
Trôi năm tháng, tàn canh đời trắng mộng
Lợi, Danh,Tình…..lơ lửng một làn hơi ( Như Nhiên )
Bên tôi chỉ còn 2 con và người chị chồng, bây giờ 4 người là máu mủ ruột thịt nhau, không còn ranh giới chị chồng em dâu, tôi ôm chị tự nhiên, dựa vào chị, khóc cười cùng chị.
Dặn em sống hiểu và thương
Vì tâm cảnh ấy vô thường cả hai
Dặn em quên những thăng trầm
Đừng ôm dĩ vãng, âm thầm viễn mơ ( Như Nhiên )
Cuộc đời tôi và tất cả những người có chồng quân nhân, công chức miền Nam đều giống nhau, chúng tôi trôi theo vận nước. Đói, nghèo, lo sợ, cô đơn, cám dỗ, cạm bẫy khắp mọi nơi đang rình chờ chúng tôi. Đó cũng là chính sách của chế độ mới đề ra.
Chúng tôi những người con gái của Nha Trang tìm đến nhau như những hoa lục bình kết lại thành một bè để không bị nước cuốn trôi lạc hướng. Cứ vài ngày, tan sở bước ra cửa sau ngân hàng, các chị đứng chờ nhau, không đủ tiền để đưa nhau vào quán nước nên chúng tôi chỉ ra cửa trước ngân hàng ngồi dưới bậc tam cấp, chia sẻ niềm tin và tình thương hầu làm sức mạnh vượt qua bao khó khăn luôn chờ đợi. Những chị nào may mắn chồng ở tù trong Nam và chuẩn bị đi thăm nuôi, trong nhóm ai phụ được gì cũng tốt.
Cứ thử ngồi gần bên cạnh nhau
Cùng khâu vá lại những cơn đau
Hãy thử cho nhau những nụ cười
Đất trời như mở lượng đầy vơi ( Như Nhiên )
Chồng chị nào nằm trong 4 binh chủng nhà nước mới đã đề ra: Nhất Phi, Nhì Pháo, Tam Báo, Tứ Tăng, thì ở tù tận miền Bắc thăm thẳm núi rừng sâu, không hy vọng được thăm nuôi vì không tiền không nhà, phương tiện quá khó khăn, vợ phải kiếm sống từng ngày để lo cho con nhỏ.
Các anh thuộc diện số một NHẤT PHI của chế độ mới, phải tù tận miền Bắc xa xôi. Tôi ở lại miền Nam như cánh hoa cô đơn, một cánh chim lìa tổ, nhớ các anh thật nhiều, từng khuôn mặt, từng cách đùa vui, chọc quê nhau để các anh có niềm vui quên đi hiện tại đối diện mỗi ngày cùng nguy hiểm.
Bây giờ đàn chim bị cắt hai cánh nhốt trong lồng, không được tung bay trên bầu trời Tổ Quốc. Giờ này các anh đang bị cầm tù nơi nào? Sơn La, Yên Bái, Hà Nam Ninh hay Hoàng Liên Sơn như Dọng, có được gặp nhau như ngày xưa không?
Các anh tìm quên khổ đau nghèo đói rét lạnh bệnh tật bằng cách nào? Có nhớ thành phố Nha Trang khi chiều xuống?
Ngày di tản tôi mất hết tất cả hình ảnh, nhưng hình các anh chụp với lời ghi Em Vững Vàng Trong Cơn Lốc, tôi nhớ rất rõ, vì nghệ thuật các anh chụp trong cuối chiều lắng đọng. Sau 75, tấm hình là động lực giúp tôi vượt qua bao khó khăn trắc trở. Nắng chiều hôm đó, áng mây trôi nhanh, gió thật mạnh tung bay tóc áo, nhưng tôi vẫn đứng yên như một bức tượng .
Nay tôi phải sống thật xứng đáng, phải Vững Vàng Trong Cơn Lốc như lời dặn năm xưa. Hy vọng đem lại được chút niềm vui đến các anh, là đức hạnh của người vợ lính.
Đúng là đổi đời, nhận thư của chị Lợi, chồng chị cũng đi tù, anh là nhà thơ Duy Năng sĩ quan cấp tá.
Thư rằng: chị thấy hình em rất nhiều bày bán ở chợ Nha Trang, chị muốn mua hết tất cả để trả lại cho em, nhưng hoàn cảnh chị cũng mất hết như em, nên chị mua có một tấm hình gởi vào em, để sau này các cháu lớn, có mà khoe cùng con hình ngày xưa của mẹ. Thương em, chị Lợi.
Những riêng tư không còn nữa rồi, ngày xưa tự do quá, tôi chơi thân cùng các anh, gia đình tôi không cấm mà chỉ tìm hiểu về các anh.
Anh tôi cảm phục phong độ hào sảng của người lính Không Quân, có trách nhiệm dù đối diện mỗi ngày cùng hiểm nguy sinh tử. Bề ngoài như khinh bạc cuộc đời, nhưng bên trong ẩn nhân từ, đạo đức, lòng Yêu Nước, Bảo Vệ giang sơn.
Anh tôi thường nói:
Các bạn Không Quân của em là những người bạn tốt, có thể tin tưởng ở họ. Anh yên lòng khi để em đi chơi cùng các bạn Phi Công trẻ đó.
Tôi cũng cảm phục các anh khi được nghe kể lại những phi vụ, tánh hào hùng anh dũng khi ra chiến trận và xem trọng bạn bè của Không Quân, dù các anh đều mang tiếng lã lướt cực kỳ bay bướm. Khi quen thân, biết các anh có tấm lòng rất tình cảm gia đình, mỗi đêm ngồi cùng nhau tán dóc, kể những vui buồn trong ngày, đàn hát hay chọc nhau để cười, các anh thường nhớ về mẹ già và gia đình ở xa.
– Ai nấu chè dỡ quá, anh phải ráng ăn giùm thêm một chén nữa đó, cảm ơn đi.
– Báu nấu chè hả ? Hèn gì dỡ ẹt, chè này bà già của anh nấu ngon lắm.
– Má anh cũng nấu rất ngon, có dịp về anh hỏi cách nấu rồi bày cho em.
Đôi lúc cũng buồn vì tôi là con gái, ít khi được các anh khen và lại thường bị chê hay chọc quê đến khóc, từ thâm tâm tôi hiểu các anh muốn tôi bỏ tánh ỷ lại và trưởng thành, tình bạn thật tuyệt vời!
Có phải mỗi ngày các anh bay trên cao độ, tầm mắt được đối diện cùng mây trắng trời xanh, biển rộng mênh mông, núi cao vời vợi, sông dài và đồng ruộng bao la, khiến lòng các anh trong sạch và thanh cao hơn nên tình yêu quê hương đất nước vô cùng mãnh liệt. Thiên nhiên luôn luôn cảm ứng với những người có lòng và con tim biết yêu tất cả vẻ đẹp trong đời.
Trên trời là những anh hùng hiệp sĩ, dưới đất thì hào hoa phong nhã, lãng mạng lã lướt đó đây, là bản tính của người Phi Công Việt Nam Cộng Hòa, phải không?
Dọng chồng tôi cũng là người bạn thân trong 524, anh gắn bó với gia đình, đơn giản thành thật và dí dởm, chúng tôi có thể cùng nhau nhìn ngắm cảnh đẹp, một bức tranh, thưởng thức một bóng hồng, đôi mắt đẹp hay một làn tóc mây lướt qua trước mặt.
Dọng đã nói với tôi. Trong binh chuẩn Không Quân, mỗi ngày đi bay đối diện cùng hiểm nguy sống chết, nhưng người lính Kỷ Thuật Không Quân cũng thế, họ làm việc rất tỉ mĩ nhiều giờ và cực khổ thật nhiều. Bên Hải Quân cũng có những nguy hiểm mà họ phải đối phó hàng giờ. Nhưng khó khăn nhất là lính bộ binh từ sĩ quan đến người binh sĩ, hành quân liên miên và ở trong rừng núi thời gian dài uống ăn thiếu thốn, đêm ngủ không yên, có khi địch lợi dụng màn đêm để tấn công, có những tiền đồn bị bao vây nhiều ngày chịu trận.
Cơn sóng đỏ nhuộm bao nhiêu oan khuất
Cơm chiến trường, lửa đạn nếm, vì dân
Dẫu gian nan cách mấy chẳng sờn gan
Đem thân xác lót đường cho tổ quốc. (vô danh)
Những anh em đó đã hòa mình vào núi rừng hoang dã của đêm đen, họ nghe được tiếng thở của đất, tiếng u uất của núi rừng, tiếng thổn thức của dòng suối, nỗi oán hờn của rừng sâu núi thẳm, nghe được tiếng khóc của mẹ Việt Nam. Họ là những người lính có một lòng yêu quê hương dũng mạnh.
Chỉ có những người lính trận, nơi biên cương vào sa trường cùng chiến đấu với nhau mới cảm nhận được và thương nhau sâu sắc.
Người lính của Miền Nam đều có cái hào khí ngút trời đó nên khi cùng nhau vào trận, người phi công không bao giờ bỏ bạn bè dù biết có thể nguy hiểm đến tánh mạng. Vì tất cả cùng chiến đấu mong đem lại hòa bình ấm no cho dân tộc.
Sống sao cho tràn đầy sự có mặt
Chết sao cho tràn ngập cõi hư không ( Như Nhiên )
Cuộc chiến đã chấm đứt, định mệnh đã an bày các anh vào tù và nay một số đã ra đi vĩnh viễn.
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận. ( Lê văn Trung )
Đêm nay tôi không ngủ được khi nghe tin đất mẹ Việt Nam bị cắt xén từng vùng bán cho Tàu Cộng, biển đảo thì đem dâng để trừ nợ. Nghĩ đến các anh, những người lính của Miền Nam nước Việt luôn vì tổ quốc đã hy sinh.
Không biết làm gì để bớt buồn, tôi ra phòng khách ngồi đọc kinh, linh cảm các anh đang ở đây, nước mắt tôi trào ra.
Ngày về cùng thiên nhiên các anh đã hòa vào đất mẹ, lòng mênh mông thênh thang, trôi theo mây, hoà cùng gió, chiều mang mang sương khói, đêm lấp lánh cùng trăng sao.
Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc. ( Lê văn Trung )
Các anh luôn ở bên tôi, cùng chia xẻ vui buồn thân ái với tôi. Tại sao lại khóc, mà không cười? Xin cảm ơn cuộc đời qua bao thăng trầm đau khổ giúp tôi đã trưởng thành, không phải là điều mà ngày xưa các anh mong muốn về người bạn này sao?
Gặp cũng là duyên mà ly biệt cũng là duyên, cuộc đời mênh mông quá, vô thường khiến chúng ta lâm vào cảnh đổi thay chỉ là quy luật của cuộc đời.
Quá khứ đã chết trong niềm hoang dại
Vì tương lai gạo sống chữa thành cơm
Hiện tại này con trân quý cảm ơn
Lòng thành thản….đời hoa thơm, trái ngọt. ( Như Nhiên )
Trương kim Báu