Đố Ai…

– Đố ai… nhắm mắt ngủ ngồi,
Đố ai… thiền được lâu… ngồi khoanh chân.
Đố ai… chân đất đầu trần,
Đố ai… đi bộ được ngần ấy năm?

– Đố ai… mà mệt không nằm,
Đố ai… chịu được nhiều năm như người.
Đố ai… không khóc chỉ cười,
Đố ai… bị đánh vẫn cười… đố ai?

– Đố ai… nhẫn được như Ngài,
Đố ai… một bữa no hai bốn giờ.
Đố ai… nghe chửi làm ngơ,
Đố ai… bỏ… không bao giờ sân si?

– Đố ai… không cần thứ gì,
Đố ai… vật chất cho đi không màng.
Đố ai… buông bỏ giàu sang,
Đố ai… buông bỏ tiếng vang trên đời.

– Đố ai… buông bỏ thảnh thơi,
Đố ai… buông bỏ cuộc đời ấm no.
Đố ai… chịu rét co ro,
Đố ai… chịu được nắng mưa ngoài trời?

– Đố ai… đi bộ khắp nơi,
Đố ai… nhẫn được những lời thị phi.
Đố ai… hỷ xả từ bi,
Đố ai… làm được những gì nói trên?

– Không danh không phận không tên,
Gốc cây vách đá… kề bên trông chờ.
Nhà hoang nghĩa địa… ai ngờ,
Hữu duyên người ghé ngủ nhờ qua đêm.

– Xin ăn một bữa… không thêm,
Ban ngày đi bộ… ban đêm ngồi thiền.
Không xin tuyệt đối… nhận tiền,
Chỉ xin nước uống không phiền đến ai.

– Có ai… làm được như Ngài,
Huệ gương nghị lực… đâu ai sánh bằng.
Chúng sanh cảm phục… thưa rằng:
Bề trên tái thế phải chăng là… Ngài?

Sưu tầm

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.