Tâm Bệnh – Sống Như Cỏ Thuốc – Niềm Vui Người Có Bệnh

Tâm Bệnh

Thân tâm mãi… quay cuồng xui chật vật
Dù gắng tu, quanh dồn dập… sóng chành
Nhìn người thân đối… bệnh, tử giật… dành
Sao tránh khỏi, điều lo âu… áo nảo

Khuyên nhất tâm, niệm Hồng Danh Thầy… bảo
Nhưng xốn xang, dạ nào… lặng yên thinh
Phút từ ly, đứng trước cảnh vô minh
Nhủ đừng khóc, mà mắt cay, tim ngộp

Dẫu vẫn hay, sao tránh câu… tan / hợp
Tre không già, sao măng mọc thế chân
Bình minh rồi, hoàng hôn tối… khuya lân
Vòng quay mãi… luân hồi theo bánh Pháp

Mà Tâm Bệnh, níu trì… theo trấn áp..

tp

~ ̣( o O o ) ~

SỐNG NHƯ CỎ THUỐC

Dù chỉ là cỏ cây trong vạn vật
Khiêm tốn hoà nhu, giữ đạo chân thành
Thanh thản an vui bên thân hữu thiện lành
Hằng ao ước được như loài dược thảo

Liên tục từ từ tụ tồn phước báo
Thấm nhuần mưa pháp, hoạt chất niềm tin
Sẽ mãi là cỏ thuốc giúp chúng sinh
Lợi ích hữu tình trong môi trường thích hợp

Nguyện dừng bước trước xa hoa choáng ngợp
Từ bỏ thói quen cố cựu sanh tân ***
Tinh tấn thực hành giám sát bản thân
Cỏ thuốc nên thức ăn là Phật pháp !!!

***cứ tập làm mới lại

Huệ Hương

~ ̣( o O o ) ~

Niềm Vui Người Có Bệnh

Thân này bệnh, đã có thầy có thuốc
Có giẫm đau, ta thấy khỏe nơi thân !
Tâm vô minh, mẹ đẻ mọi tội tình
Gây phiền não, ta không hề hay biết !

Có thuốc nào, vượt qua khổ vô hình ?!
Thuốc Trí Tuệ, trị dứt căn phiền não
Nhờ trí tuệ vô minh, chìm trong tối
Phật cho đời, tuệ giác kho thuốc hay

Học, tư duy, quán chiếu, bệnh tâm mình !?
Dùng loại áo, hợp căn là thuốc tốt !
Tám mươi bốn ngản, loại nào mới đúng ?!
Hết bệnh rồi thẩy có bệnh có vui !

An Lạc, Thảnh Thơi

Viên An

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.