Mỗi Một Ngày – An Nhiên Thư Thái – Một Kiếp Người

MỖI MỘT NGÀY…

Mỗi một ngày chỉ hai bốn tiếng
Cố gắng lên không biếng nhác lười
Kệ kinh siêng học cuối đời
Vì đang dần bước để rời trần gian

Mỗi một ngày tiếc từng giây phút
Vì sẽ qua từng chút kiếm đâu
Dẫu rằng xe ngựa nhà lầu
Cũng không đổi được từ xưa đến giờ

Mỗi một ngày trôi qua là mất
Ta bước dần về đất bụi tro
Dẫu rằng chức trọng quyền to
Cũng rồi lìa bỏ đừng mơ giữ hoài

Mỗi một ngày bạc vàng khó đổi
Không dại khờ bắt lỗi người quen
Vì rằng ta đã nhiều phen
Vướng vào nên hiểu nào quên bao giờ

Mỗi một ngày vầng đông luôn mọc
Ta cúi đầu luôn học khiêm nhu
Mong tròn hạnh đó thiên thu
Dù sao đi nữa cũng tu mỗi ngày

Mỗi một ngày phía tây trời lặn
Niệm Phật quen sao nhãng bao giờ
Di Đà một dạ kính thờ
Luôn trong tâm tưởng ngày vào Tây Phương

Mỗi một ngày trôi hai bốn tiếng
Niệm Di Đà … làm biếng uổng thôi
Mai kia nhắm mắt lìa đời
Tư lương không có trời Tây khó về

Minh Nghiêm

_____________________________

An nhiên – Thư thái

Sống an yên giữa dòng đời hối hả
Đơn giản biết đủ trong mọi nhu cầu
Giữ lòng thanh tịnh tu học chuyên sâu
Điều không như ý … vẫn diễn ra suôn sẻ !

Cảm nhận từng khoảnh khắc … cơ thể, sức khỏe
Điều chỉnh ngay mọi lo lắng ưu tư
Dăm phút bâng khuâng giữa thực và hư
Tự nhắc mình… buông ngay mọi vọng niệm

Thực sự tin rằng … vẫn có thể thực nghiệm
Biết thấy điều vướng mắc trong chính ta
Vì chân lý, sự thật chẳng ở đâu xa
Không yêu, không ghét … khi tâm đối cảnh

Thái độ lạc quan … khám phá thêm tự tánh
Lục Tổ Huệ Năng … Pháp bảo đàn kinh
Là tánh biết sáng suốt của chính mình
Còn khái niệm nhị nguyên …
………còn mệt mỏi, căng thẳng !

Biết cách tận hưởng… thời gian tĩnh lặng
Bận lòng chi … đại sinh tử … ngày về
Đừng nô lệ tập quán quá nhiêu khê
Vẫn giữ đạo đức chuẩn mực của xã hội

Biết nhân quả không vay thêm nghiệp tội
Rũ bỏ giận hờn … ha hả tiếng cười
An lành sống sao không khác mọi người
Thần thức sau cùng dẫn tái sinh… tư lương tốt !!!

Thì bận tâm gì nhà mồ hay tro cốt !!!

Huệ Hương

_____________________________

Một Kiếp Người…

Lúc tuổi trẻ, tôi thường hay tự nghĩ.
Mới đôi mươi, còn lâu lắm mới già !?
Năm mươi năm dài, trước mắt chào đón ta.
Thành bại, khổ vui, bào mòn bao năm tháng.

Giờ mới thấy một ngày sao quá ngắn .!?
Chưa phơi nắng sớm, thấy chuẩn bị hoàng hôn.
Năm qua nhanh, Xuân chưa trọn, Hạ Thu vừa tròn !?
Chưa hưởng thụ, thân thể già, đời quá ngắn.

Giờ giác ngộ,.. trân quý thời gian tỉnh lặng.
Sống mổi ngày, bào mòn quỷ thời gian !?
Góp nhặt tư lương tốt,.. kìa bến đổ thênh thang.
Sổ nhân quả, cộng trừ thiện ác… giờ phán xét.

Sổ tái sinh thiện nhiều hơn nghiệp ác.
Nếu phải luân hồi, cuộc sống mới tốt hơn.
Sanh lão bệnh tử, Chân Lý không xét giả, chơn.
Sống luôn trân quý, Niềm Tin, Tình Người, Đạo Nghĩa.

Cố sống được vậy, sợ gì đời sao ngắn ngủi !?

Viên An

_____________________________

Mỗi Một Ngày – An Nhiên Thư Thái – Một Kiếp Người

Sợ gì ngắn ngủi đời sao ???
An nhiên thư thái, đón chào nắng mai
Còn hơi thở, khỏe… mừng thay
Mỗi ngày như một, hết cầy… dưỡng hưu

Nhớ xưa… tuổi trẻ tính mưu
Tranh dành danh lợi, luôn… ưu tư sầu
Bình minh chưa tỏ… lao đầu
Vụ xoay nhừ tử, cơ cầu chẳng… xong

Kiếp người. qua thuở… long đong
Từ khi Phật Pháp, hiểu… lòng thành thơi
Xả Buông chỉ có… thế thôi
Dòng đời hối hả, mặc trôi… tự mình

Buộc chi tham, hận… vô minh
Sân si, mê đắm huyễn… hình bóng trăng
Ra đi tay trắng… ăn năn
Kiếp người hối, đã trôi lăn… uổng hoài

Não phiền, than vãn… bi ai
Sự cơ, vẫn diễn… đâu thay đổi gì
An nhiên, chấp nhận… bước đi
Mỗi ngày, thư thái… việc chi khổ sầu

Kiếp người dẫu tợ… bóng câu
Mỗi giây nhất niệm, Phật… cầu chuyên tâm
Tư lương dần… thấm, mưa dầm
Con thuyền Bát Nhã, tựa cẩm… dựa nương

Hiện tiền, trụ… hưởng an khương

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.