Chiếc Thảm – Được Làm Tốt Một Lần Là Quá Đủ – Học Hạnh Đất…

CHIẾC THẢM

Thân phận ta chỉ là tấm thảm
Dưới chân người không nản không sầu
Nhìn xem Đức Phật nào rầu
Riêng ta nghiệp quả từ lâu nghìn đời

Phật trên cao thời thời vi tiếu
Đã truyền trao người hiểu nhân duyên
Dễ thương nhưng rất áo uyên
Nghìn vàng không đổi … biển tiền cũng thua

Ta biết vậy ngày qua tháng lại
Cũng không hề ngần ngại tu hành
Hết lòng khẩu ý đến thân
Vâng lời Phật dạy … kẻo luân hồi hoài

Một lòng mãi khắc ghi tâm đó
Những đắng cay và khó khăn qua
Cho dù phải ở non xa
Cũng không sờn chí để ta tu hành

….

Con lạy Phật đã thành chánh quả
Cho con xin hoàn trả nghiệp này
Thoát thân làm thảm mê say
Ta Bà trở lại giúp người trầm luân

Chữ hiếu để nghĩa nhân xin trọn
Như khói hương lồng lộng bay cao
Cho lòng không chút xôn xao
Lặng yên như giếng đón chào Thu qua

Nguyễn Thiên Nhiên

_________________

Được làm tốt một lần là quá đủ!

Những vật tầm thường như dép, tất, thảm
Lúc còn mới, khi hết sử dụng được đều giống nhau
Nhưng chúng không có cảm xúc nên chẳng khổ đau
Chỉ có con người mãi phiền não vì chấp thủ!

Có biết đâu : Sống trên đời
chỉ cần được làm tốt một lần là quá đủ! (1)
Tự hỏi “Ta là ai, khi nhận diện được chính mình”
Lòng người đa dạng, phức tạp
vốn dĩ rất khó nghĩ … nên cứ sống nhiệt tình
Mọi thứ rồi sẽ thay đổi, chỉ cần kham nhẫn!

Tu theo hạnh đất, thảm có nghĩa là:
tính cách phải kiên trì, vững chãi và dày dặn!
Có khả năng chứa đựng, ôm ấp những tủi buồn
Để từ từ chuyển hoá thành hoa trái xuất hiện luôn
Dù làm tốt nhưng cũng đừng im lặng quá (2)

Đừng bị trói buộc, áp đặt nhiều về nghiệp quả ! (3)
Sẽ không bình yên nếu cứ trốn tránh cuộc đời (4)
Đừng sợ mắc lỗi, cứ tự tin rèn luyện mọi thời
Tự nhận diện mình mỗi sát na trong Chánh niệm
Giác ngộ giải thoát chỉ đến khi ta có trải nghiệm! (5)

Huệ Hương

(1) Bạn chỉ sống một lần, nhưng nếu bạn làm tốt, một lần là quá đủ.” – Mae West
(2) “Thế giới đã phải chịu tổn thất rất lớn. Không phải vì sự tàn ác của những người xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt.” – Napoléon Bonaparte
(3) Bản chất của giới là bảo hộ, là nuôi dưỡng tâm Bồ-đề, là bức tường ngăn các nẻo phóng tâm, chẳng cho lục trần thâm nhập… giúp người xuất gia được tấn hóa, chứ không phải là sự trói buộc hay áp đặt người tu. Kinh Tăng Chi,
(4) “Nỗi sợ hãi cái chết bắt nguồn từ nỗi sợ cuộc sống. Người ta không sợ chết khi mỗi ngày đều sống hết mình” – Mark Twain
-Bạn không thể tìm thấy bình yên nếu cứ trốn tránh cuộc đời” – Michael Cunningham, The Hours
-Sống cả đời và mắc nhiều lỗi lầm có thể tồi tệ, nhưng vẫn tốt hơn sống cả đời mà không làm gì” – George Bernard Shaw
(5) Cuộc sống chỉ mang lại cho chúng ta 10% cơ hội, 90% còn lại là do chúng ta trải nghiệm thế nào với nó.” – Lou Holtz

_________________

Học Hạnh Đất…

Thân phận đất, không chỉ nhẫn.
Nâng chân người, dép, tất, đè lên
Đất dang tay đở không rên.
Càng đè nặng, càng tạo nền vững chắc.

Bao xú uế xả vào đất.
Đất mỉm cười, ôm trọn thật bao dung.
Biến rác kia, thành phân mùn.
Vòng luân hồi cho đời : rau, củ, quả.

Đời sống va chạm hứa khả.
Nhẫn phút này, thoát được nghiệp ưu tư.
Đất, Thảm, kiên trì có dư.
Nhận dơ, khổ, dâng lên đời hạnh phúc.

Nhìn xã hội, đời hiện thực.
Đầu trần, chân đất, áo chẳng huy hoàng.
Khiêm hạ, khất thực, không chăng.
Học hạnh đất, đêm không nằm : Bồ Tát …

Càng khiêm hạ như Thảm, Rác.
Càng hun đúc, chế tác Đức tự tin.
Khiêm hạ rèn nội lực mình.
Xả hết ngã chấp, dựng xây Hạnh Đất…

Thực hành được … đi đường Phật.

Viên An

_________________

Chiếc Thảm – Được Làm Tốt Một Lần Là Quá Đủ – Học Hạnh Đất…

Thà là tấm thảm dưới chân
Hơn đầu chiếc nón, mấy lần… đội thôi
Một lòng mãi khắc tâm tôi
Sống cho trọn vẹn, để rồi… xuôi tay

Dù cho tấm thảm cũng hay
Học quen nhẫn nhục, đắng cay… kiếp này
Không sờn chí… trả nghiệp gây
Tu hành gom chút phúc, gầy… tư lương

Quán xem… qua vật tầm thường
Dép giầy, tất… thảm đo lường sâu xa
Được làm tốt… đủ lợi tha
Giúp người sử dụng tối đa, một đời

Được làm tốt đủ mỉm cười
Kiên trì tính cách, đổi dời không lay
Cần chi chấp ngã mình đây
Nhỏ nhoi, thua thiệ̀t… chẳng may, kiếp này

Học theo hạnh Phật trước nay
Ba y chân đất, ôm tay… bát bình
Đi xin khất thực tu mình
Tùy duyên. mặc kẻ luôn rình… cười chê

Học theo hạnh đất… nhiêu khê
Rác cùng xú uế đổ… đè ngại chi
Thực hành đúng chữ… từ bi
Bao dung một dạ, kiên trì… hành thôi

Thảm hay mọi vật nhỏ nhoi
Đất phân, mùn cũng cho… đời trái hoa
Khổ dơ, đâu ngại… nề hà
Dâng người hạnh phúc đã là… tròn vai

Nhìn lên chi để… đắng cay
Biết mình phận nhỏ, nghiệp dầy… gắng thay
Tu hành bền bỉ… kiếp này
Hạ khiêm, nhẫn nhịn có ngày… tốt hơn

Được thân người… học cảm ơn

tp

This entry was posted in Sách Truyện, Thơ Văn. Bookmark the permalink.