Con Đường Tiếng Hát Hoàng Hôn

Biển Nha Trang buổi sáng trời trong xanh, ánh nắng chan hòa những tàng lá dừa lấp lánh dưới ánh mắt trời, gió thật mát, trên trụ đá dọc bờ biển có một chàng sinh viên sĩ quan Không Quân đang ngồi ngắm biển. Chàng đến Nha Trang từ mấy tháng nay nhưng phải ở trong quân trường vì thời gian thụ huấn, đây là ngày cuối tuần đầu tiên được phép ra phố.

Từ sáng khi cổng trại Long Vân mở cửa, đàn anh đã biến thật nhanh vì ai cũng có mục riêng, chàng rủ các bạn cùng khóa ra ngắm biển nhưng không ai chịu đi cùng, mọi người muốn ra phố. Một mình chàng thuê xích lô ra đây, ngồi ngắm những đợt sóng đua nhau chạy vào bờ, dãy núi xa xa biển Nha Trang đẹp quá, hàng dừa dọc theo bờ biển, con đường nhỏ tráng xi măng chạy dài vừa 2 người đi bộ, chàng nhìn con đường và mơ ước.

Theo lời hướng dẫn của người phu xe, chàng cứ đi thẳng hết con đường quẹo mặt đi thêm là tới phố chính. Phố Nha Trang chỉ có một đường nối dài từ đầu đường Phan Bội Châu đến cuối đường Độc Lập là hết phố.

Phố biển nổi tiếng này tấp nập những màu áo trắng, vàng của sinh viên sĩ quan Hải Quân, Không Quân, Đồng Đế, làm thành phố sáng hẳn lên. Chàng ghé ăn ở một tiệm bánh pâté chaud, sữa đậu nành nổi tiếng ở đây, nhìn hai cô gái trẻ con người chủ tiệm lòng thấy vui, chàng đi tìm mua bì thư và tem.

Đứng chờ cô chủ tiệm sách bớt khách mới hỏi mua, nhìn vu vơ một vòng chàng bắt gặp hai bàn tay thật đẹp đang chọn những quyển sách, tóc dài rũ ra phía trước che bớt khuôn mặt.

Chàng thầm nghĩ hai tay đẹp quá, mong cho mặt cũng đẹp. Như bị hút bởi đôi bàn tay và nhìn mãi.
Nàng đang cúi xuống, có cảm giác như ai đang nhìn mình, ý nghĩ thật lạ vụt đến, nếu ngước lên là chàng trai hay cô gái trẻ, thì ta sẽ tình nguyện làm người hướng dẫn đưa đi chơi, giới thiệu những cảnh đẹp của Nha Trang.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen, miệng thật xinh, cười hai má lúm đồng tiền.
Ồ một chàng sinh viên sĩ quan Không Quân, khuôn mặt đẹp, mắt sáng, tướng cao to. Không Quân tuyển người thật tuyệt vời.

– Chàng bối rối khi cặp mắt và nụ cười như nói lên – bắt gặp anh rồi nhé, nhìn lén.

– Nàng trả tiền sách rồi ra cửa. Chàng bước theo không kịp mua bì thư, tem.

– Anh biết chạy xe đạp không ?

– Biết.

– Vậy anh chạy xe em ngồi sau.

– Không được, anh còn trong thời gian sinh viên.

– Anh ngồi sau xe để em chở.

– Cũng không được.

– Tại sao ?

Luật của lính lúc còn ở quân trường , hiện anh chỉ được đi bộ, xích lô, xe lam và xe hơi.
Đi xe ngựa được không ?

Được, xe nào ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng đừng có chân trong chân ngoài thôi.

Nàng nghĩ, các ông không quân sao mà bày kiểu cách quá, thôi đành tin vậy.

Nàng dắt xe, chàng đi một bên, họ quen nhau từ đó.

Hỡi cô áo trắng trăng mười tám.
Có kẻ si mê đứng cuối đường. ( Nguyên Thạch )

Mỗi cuối tuần họ gặp nhau, hai người đi thăm thắng cảnh, bắt đầu là Phật Học Viện nơi có tượng Phật Trắng xây trên núi.

Chàng trong bộ đồ lính màu kaki vàng ủi thật thẳng nếp, ngực mang tên mình, nón kết xanh, trông chàng oai và đẹp. Nàng áo dài quần trắng, tóc xõa đến lưng, dáng trẻ trung của tuổi mới lớn.

Thương mái tóc thề phơi trong nắng
Giọt mồ hôi động ướt tóc mai
Van trời thôi chiếu tia nắng chói
Để mái huyền nhung mọc thêm dài. ( Nguyên Thạch )

Đến chân núi phải leo rất nhiều tam cấp mới lên đến đỉnh, tượng Phật được xây thật to và cao, đứng nơi đó nhìn thấy cả thành phố Nha Trang. Kìa là phố, nhìn xa là biển một màu xanh với những hải đảo xa xa, bên phải là Nhà Thờ Núi cổ xưa, phía dưới là xóm nhà, xa hơn là phi trường Không Quân phi đạo chạy dài, một nhà trên ngọn núi cao ở tít xa đó là lâu đài của Vua Bảo Đại dưới chân núi là Hải Học Viện và Bến Cảng.

Nhìn bên trái một dòng sông uốn khúc chảy qua xóm làng cây cối xanh tươi, dòng sông chảy rẻ ra hai nhánh, một qua cầu Hà Ra, một chảy dưới chân núi Tháp Bà qua cầu Xóm Bóng, hai dòng nước đều đổ ra biển.

Đi theo con đường nhỏ dọc trên đỉnh núi, từ tượng Đức Phật Thích Ca hai người qua đến chùa Hải Đức, đó là một ngôi chùa cổ, nhiều loại hoa thật nhiều mùi thơm như ngọc lan, sứ, sen, hoa lài v.v… hòa quyện lại lan tỏa vào không gian, đứng ở sân chùa thật cao này, hương hoa thơm ngát, tiếng chim hót líu lo và những cánh bướm chập chờn như cảnh thần tiên, phía dưới xa xa là xóm làng.

Nàng muốn những ngày tháng rong chơi thật đẹp và hoa mộng, nên nàng đưa chàng đi thăm tất cả những danh lam thắng cảnh ở trên những đồi núi cao của Nha Trang, như Tượng Phật Trắng, chùa Hải Đức, Nhà Thờ Núi, lâu đài của Đức Vua Bảo Đại dưới là biển xanh, Tháp Bà Ponaga bên một cây cầu dài, Dòng Phan Xi Cô chiếm một đồn núi nhìn thấy cả vùng biển khơi mênh mông đó cũng là trường đào tạo các Đức Cha.

Nàng muốn chàng nhìn vẻ đẹp của Nhatrang trước khi được chấp đôi cánh bay, chàng có kỷ niệm thật đẹp ở những nơi này. Ngày nào được nhìn từ trên cao dưới đôi cánh bay chàng sẽ thấy toàn Nha Trang, nhớ thời sinh viên sĩ quan chàng đã từng dạo chơi với một người con gái của miền Thùy Dương Cát Trắng, một mối tình trong sáng thơ mộng.

Nàng không đòi hỏi ở chàng một lời hứa, vì nàng tin vợ chồng là duyên nợ. Bây giờ hãy tạo cho nhau những kỷ niệm thật đẹp, mỗi tuần chàng đến tìm nàng, nhìn nàng và cầm tay nàng là hồn nàng đã ngất ngây. Bàn tay chàng vuốt tóc và khen tóc em đẹp là tim nàng run rẫy.

– Họ trân quý những ngày bên nhau, chiều chuộng nâng niu và sợ điều tan vỡ.

– Anh và em còn quá trẻ hãy để cho tình ta mênh mông, mênh mông

Hai người đã dạo chơi hết những đồi núi cao thơ mộng, giờ nàng đưa chàng ra Hòn Chồng, nơi đó có nhiều hòn đá chồng lên nhau, có dấu bàn tay thật to in vào đá, và nhiều cặp tình nhân ghi tên bên nhau để kỹ niệm cho một mối tình.

Đến Hòn Chồng đứng nhìn bọt sóng bắn tung tóe lên những phiến đá, không bảo nhau mà cùng nhảy né tránh, những tiếng cười cất lên hồn nhiên, tay nắm tay chuyền qua từng tảng đá, có lúc ngồi ở quán nước nhỏ uống nước dừa ngọt như tình đôi lứa. Con đường mòn từ trên Hòn Chồng đi xuống biển Đồng Đế, biển êm, vắng, sạch, chỉ có đợt sóng nhỏ tràn vào bờ, chàng và nàng tự nhiên chạy nhảy, cười đùa cũng không làm phiền ai vì quanh đó là Trung Tâm Huấn Luyện Hạ Sĩ Quan Đồng Đế và những tu viện tường rào kín cao.

Chiều xuống họ trở lại bên Hòn Chồng để ra quốc lộ, con đường thật đẹp, đường không to chỉ vừa hai chiếc xe tránh nhau, hai bên là những bụi cây dại, hoa tỏa hương thơm nhè nhẹ, giờ này đường thật vắng không còn chiếc xe lam nào hết.

Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi. ( T. T. Lương )

Hai người đi bộ, một chàng sinh viên sĩ quan Không Quân trong bộ đồ lính dáng thật oai phong, mặt đẹp sáng, đi bên người con gái mặc áo dài trắng, tóc xõa dài che kín bờ vai, có đôi mắt to tinh nghịch của tuổi trẻ.

Hoàng hôn lơ lửng chênh chao
Ngỡ ngàng cảnh sắc dạt dào trong tôi. ( Biển Chiều )

Họ đi thật chậm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, bỗng nghe tiếng đờn và giọng hát cất lên, đó là bài thánh ca. Không bảo nhau nhưng cả hai đều trân quý phút giây tuyệt vời này, mùi thơm của hoa, ánh nắng của buổi chiều và tiếng đàn giọng hát vút cao, như làm cho mối tình thêm đẹp và thơ mộng

Tình đã chiều nắng muộn màng thầm hát.
Khúc thánh ca kỳ ảo lạ lùng chưa ( T.T.Lương )

Đến ngã ba Hòn Chồng, Quốc lộ và Nhà dòng Phan Xi Cô thì thấy một người đàn ông đang đứng bên đường vừa đánh đàn vừa hát, nhìn chàng và nàng đầu gật gật ra dấu chào, tiếng hát vẫn theo bước chân của hai người cho khi xuống đến quốc lộ mới không còn nghe nữa.

Đó là Con Đường Tiếng Hát Hoàng Hôn của riêng chàng và nàng.

Chia tay em chia tay hoàng hôn
Chia tay em chia tay hoàng hôn
Anh mang theo về tình yêu và nỗi nhớ
Anh mang theo về con tim cô đơn ( H.H )

Nàng đang cắm cúi làm bài, bỗng nghe tiếng xôn xao và một cái nhéo thật đau của cô bạn ngồi bên, nàng ngước nhìn lên, hai mắt mở lớn, miệng há ra khi thấy chàng đang đứng ngay cửa lớp, tay gõ vào cửa vì đây là lớp học Anh văn tối của Hội Việt Mỹ, giáo sư là người Mỹ.

Chàng. Anh dành cho em sự ngạc nhiên đây, đừng mở tròn cái miệng như thế, cười đi em anh nhớ nụ cười của em từng ngày từng ngày, ồ em tôi đã cười rồi và còn nheo mắt nữa.

Khi người nở một nụ cười
Bàn chân tôi bước thảnh thơi nhịp cùng ( Như Nhiên )

Nàng. Tóc chàng bềnh bồng không cắt thật ngắn như xưa, mắt vẫn sáng, mặt đẹp nhưng già dặn hơn, chàng mặc áo bay màu xám, vai trên ngực quá nhiều phù hiệu Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, Tổ Quốc, Không Gian, Danh Dự, Trách Nhiệm, Phi Đoàn, Cánh Bay v.v… bên hông còn có súng, dao găm. Chàng đã được chấp đôi cánh thành loại chim quý thật rồi.

Chàng vào lớp bắt tay vị giáo sư, nói mấy lời và chỉ vào nàng.

Vị giáo sư lịch sự đến chúc nàng một buổi tối vui vẻ. Ánh mắt các bạn nhìn nàng ngưỡng mộ và tiếc nuối.

Bao nhiêu ngày tháng cách xa
Để mình trân trọng món quà hôm nay ( Như Nhiên )

– Mặc đồ bay có súng, dao, anh chạy xe đạp được không?

– Được

– Vậy anh chạy xe em ngồi sau.

– Không được, chỉ chạy một mình thôi.

– Luật của Không Quân hở anh?

– Ừ….À ….

Chàng dắt xe, nàng đi một bên.

Nàng cùng chàng ra biển, ngồi xuống bãi cát để biết cát ấm, êm cỡ nào, cùng nhìn ra biển từ những chiếc ghe câu đêm, đã tạo muôn nghìn ánh sáng cho biển Nha Trang có thêm một thành phố ánh đèn lung linh ở ngoài khơi, thật đẹp vô cùng, em đã giới thiệu với anh tất cả những cảnh đẹp của quê hương em rồi đó.

Nàng:

Bây giờ anh mới thật sự là loại chim quý, hãy bay và dang rộng hai cánh khỏe của mình bảo vệ đất nước quê hương. Tổ quốc Việt Nam rất cần những người con như các anh, hãy làm tròn bổn phận, và cứ tự do rong chơi, đừng sợ lỗi hẹn, em vẫn như xưa, nhưng em hiểu mọi việc đều phải tuỳ duyên.
Chàng:

Những ngày xa cách anh đã yêu, đã nhớ, đã tìm nhau ở trong mơ, bây giờ chỉ cần nhìn em, cầm tay em, vuốt tóc em là anh hạnh phúc và bình yên.

Biển rất xanh và biển rất sâu
Như chúng mình ngày trên mới gặp
Ta trao nhau nụ cười và ánh mắt
Thấy dịu dàng như sắc nước biển khơi
……..
Lúc xa rồi anh nhớ biết bao nhiêu
Muốn trở lại với chiều nghiêng ngã đó
Khi tình biển với em hòa trong gió
Anh vu vơ mắt đỏ ngước lên tìm. (Triều Dâng)

Cảm ơn Nha Trang thành phố nơi em sanh ra có biển và thật nhiều cảnh đẹp, cảm ơn tiếng hát Hoàng Hôn để cho mối tình em đẹp thêm. Cảm ơn anh, người sinh viên sĩ quan Không Quân đã đem đến cho em những mộng mơ và những gì đẹp nhất của thời con gái. Xin cảm ơn cuộc đời.

Trương kim Báu (Viết theo cuộc tình đẹp của chàng SVSQ Không Quân)

This entry was posted in Tùy Bút. Bookmark the permalink.