CON CÁI
Con với cái thời bây giờ đó
Thuyết luân hồi quá rõ ràng thôi
Chính là nội ngoại đúng rồi
Giận buồn la hét tháng ngày không ngơi
Hiểu điều đó hãy cười chấp nhận
Không than phiền lận đận chóng qua
Nhất là trong cõi Ta Bà
Một vòng xoay chuyển đó mà tròn vo
Hiểu điều đó không lo chi cả
Nghiệp nhân xưa phải trả cho xong
Biết rồi nên sống thong dong
Nụ cười hỷ xả cõi lòng thảnh thơi
Hiểu điều đó một đời đang sống
Không hề mong sẽ trốn nợ xưa
Dù ai có nói vào ra
Giữ tâm bình ổn nào xa thiện lành
Con cùng cái … nào tranh thua thiệt
Một kiếp này trả hết thế thôi
Ung dung môi đọng nụ cười
Như mây trắng nhẹ trên trời bay bay
Nguyễn Thiên Nhiên
_______________
THA NHÂN…
Sống hết đời bao tha nhân gặp.
Không ngẫu nhiên mà gặp được đâu !
Do nhân duyên đời trước, buổi đầu.
Nay mới khiến gặp trong hoàn cảnh.
Người xa lạ mà còn như vậy.
Huống chi là : phụ mẫu thế nhỉ.
Nợ duyên đến trả đòi, đúng thì.
Nên mới xuất hiện thành thê, tử
Trả nghiệp được cũng nhờ chử ÁI,
Tâm yêu thương nuôi dưỡng trưởng thành.
Kiếp xưa mang nợ giờ lúc đền.
Cúc cung nuôi dưởng, ngày lẫn đêm…
Con nợ mình đến đây Hiếu thuận.
Luôn vâng lời cung phụng mẹ cha.
Hết nợ tiền kiếp, mới ly xa.
Ta thiếu nợ, sanh con ngỗ nghịch.
Cuộc sống này, trả nghiệp, tạo nghiệp.
Được con Hiếu bình an hưởng Phước.
Con có hư, trả nghiệp cũng cam.
Kiếp này trả hết nghiệp, quả làm.
Biết rỏ vậy, không than không trách !
Hết nghiệp duyên, kiếp tới hạnh thông.
Hằng ngày thường nhắc nhở tâm mình.
Tu ngay chớ để ngàyvề nợ mang !
Viên An
_________________
Con Cái – Tha Nhân…
Thời nay… con cái mẹ, cha
Hãy xem như bạn, cùng… qua chuyến đò
Đừng nên… khe khắc, ép o
Theo thông lệ cũ, bo… bo, nếp nhà
Cuộc đời con cái, chẳng… ta
Khó bề địmh đoạt, cho qua… duyên tùy
Mỗi người… một nghiệp, nghĩ suy
Mình còn khó đổi tư duy, chấp… gì
Giận buồn… con cái, được chi
Gây thêm hiềm khích, đến khi… bất đồng
Gia đình xào xáo… gió giông
Thấy nhau lạnh nhạt, tránh… không mặt nhìn
Tha nhân xa lạ… còn tình
Ngẫu nhiên thân thích, huống mìmh… mẹ, cha
Bao dung… lầm lỗi, thứ tha
Cái ôm… khắn khít, bỏ qua… mỉm cười
Tha nhân… chẳng trách, được thời
Trong nhà con cái, lựa lời… khuyên nhau
“Một con ngựa… đến lúc đau,
Cả tàu bỏ cỏ”, ví dầu… là con
Mẹ cha, bổn phận… làm tròn
Hiếu, hư… suy gẫm, đó… còn nghiệp, duyên
Trả vay, nhiều kiếp… nhãn tiền
Yên tâm nhân qủa, tương liên… kết thành
Là người Phật tử… thực hành
Từ bi, hỷ xả… thiện lành trước tiên
Tha nhân, con cái… gieo duyên
Hơn là gây nợ, rước phiền… kiếp sau
Trên đời tình nghĩa, đối… nhau
Tha nhân… nghĩ trước, có đâu… bất hòa
Nói chi… con cái, trong nhà
Thương yêu… máu mũ, ruột già… nỡ đâu
“Chảy xuôi… nước mắt” thâm sâu
tp