Những Bài Học Bình Dị

Chai rượu mạnh

Brett và Cameron là hai anh em. Brett lớn hơn và thích mạo hiểm hơn. Cậu ta là người có xu hướng muốn làm gì là làm ngay chứ không hề đắn đo, suy nghĩ trước rằng “điều gì có thể xảy ra?” cho đến khi việc ấy đã qua.

Cameron nhỏ hơn, thận trọng hơn, và luôn suy nghĩ trước về những khả năng có thể xảy ra.

Một hôm Brett và Cameron nhận thấy chỉ có hai anh em ở nhà. Cha mẹ của họ đã đi đâu đó và họ nghĩ là giờ đây các cậu bé đã đủ lớn để có thể tin tưởng chúng. Một vài người bạn của Brett ở trường đã nói về vấn đề được phép uống rượu bia lần đầu tiên. Cha của Brett và Cameron thích uống một lon bia khi ông ta đi làm về vào buổi tối. Mẹ của họ thì không bao giờ uống. Bất cứ khi nào Brett xin nếm thử rượu của ba cậu ấy thì mẹ cậu ta nhanh chóng nói xen vào:

– Khi con lớn hơn thì con sẽ được uống.

Bây giờ thì cha mẹ của họ đã đi vắng. Brett nghĩ rằng đây là dịp tốt để biết mùi vị của rượu bia như thế nào. Cậu ta không dám chạm vào bất kỳ lon bia nào cả, bởi vì cha cậu biết trong tủ lạnh có bao nhiêu lon và sẽ để ý nếu có một lon bị mất. Cậu ta biết mẹ cậu có cất một chai brandy (một loại rượu mạnh) ở trong tủ chén bát mà dường như nó nằm mãi ở đó. Brett rót cho Cameron và cho chính mình một ly.

– Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ phát hiện được? Cameron hỏi.

– Đừng lo, Brett trả lời, và động viên em trai mình uống.

Họ uống một ít… và một ít nữa. Nó có vị cay nồng. Brett không biết là mình có thích nó hay không nữa, nhưng cậu ta phải tỏ ra là đấng nam nhi trước mặt em trai.

Một lần nữa, Cameron tỏ ra lo lắng:

– Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ thấy lượng rượu trong chai bị giảm xuống?

Brett đã không lường trước điều đó, nhưng bây giờ thì cậu ta có một ý tưởng thông minh:

– Chúng ta sẽ đi tiểu vào trong chai rượu. – Cậu ta nói. – Nước tiểu có màu giống như màu của brandy. Hơn nữa, mẹ không bao giờ uống, nên mẹ sẽ không bao giờ biết.

Cameron cảm thấy tội lỗi vì đã uống brandy mà mẹ mình không biết, và tội lỗi hơn vì đã đi tiểu vào trong chai rượu. Vì thế, sau đó cậu ta thường kiểm tra chai rượu và đã choáng váng khi thấy lượng rượu giảm xuống.

– Có ai đó đang uống chai rượu này. Có phải mẹ là một người uống rượu lén lút? Cậu nói với anh trai.

– Đừng lo. – Anh trai cậu thản nhiên đáp lại.

Nhưng Cameron thì rất lo sợ. Cậu ta không thể nào chịu đựng nổi khi nghĩ rằng mẹ cậu đang uống loại nước ở trong chai ấy. Cuối cùng cậu ta đã lấy hết can đảm và nói với mẹ cậu rằng:

– Mẹ, con thấy chai rượu brandy trong tủ chén bát đang cạn dần đi, cậu ta đã cố gắng để nói một cách tự nhiên. Con không nghĩ là mẹ đã uống.

– Mẹ không uống. – Mẹ cậu trả lời. – Mẹ đang dùng nó để nấu thức ăn cho các con.

George W. Burns

Nguồn: 101 Healing Stories for Children and Teens. – George W. Burns, John Wiley & Sons Publisher, Canada, 2005.


 Lợi ích của sự tử tế

Con sư tử, chúa tể của các loài thú, đang nằm mơ màng dưới bóng cây, trên một sườn đồi nơi nó có thể nhìn ngắm toàn bộ vương quốc của nó. Có một con chuột nhỏ thường chạy nhốn nháo xung quanh để tìm kiếm thức ăn và vấp phải một trong những cái chân của sư tử. Chúa sơn lâm thức tỉnh.

– Này, ngươi đang quấy rầy giấc ngủ trưa của ta đấy. Sư tử rống lên.

Chú chuột bé nhỏ kêu thé lên trong lo sợ:

– Tôi xin lỗi, thưa ngài. Do tôi đã không quan sát cẩn thận khi đi. Tôi không có ý quấy rầy ngài, xin ngài đừng ăn thịt tôi.

– May mắn cho ngươi, sư tử nói, ta vừa ăn một bữa ăn thịnh soạn và cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng tại sao ta lại không đè bẹp ngươi vì tội đã quấy rầy giấc ngủ của ta?

– Làm ơn đi, – con chuột cầu xin, – hãy thả cho tôi đi. Nếu ngài giúp tôi một lần, biết đâu một ngày nào đó tôi có thể giúp ngài.

Con sư tử gầm lên trong tiếng cười vì nó nghĩ rằng: “Con chuột nhỏ mọn này mà có thể giúp đỡ chúa sơn lâm được sao?” Nhưng vì nó không đói và con chuột đã đem lại cho nó tiếng cười sảng khoái nên nó quyết định thả cho con chuột đi.

Sau đó nhiều tuần, khi chúa sơn lâm đang đuổi bắt con mồi, nó bị sẩy chân vào trong một cái bẫy của thợ săn. Một cái lưới đã bao trùm toàn thân con sư tử. Nó đã cố gắng để xé tấm lưới, nhưng nó càng vùng vẫy thì càng bị vướng chặt hơn. Nó gầm thét trong đau khổ và lo sợ.

Khi nghe tiếng kêu gào của con sư tử, chú chuột nhỏ đã chạy đến để giải cứu. Với những cái răng sắc, chú chuột đã gặm đứt những sợi dây của tấm lưới, cắt thành một lỗ lớn vừa đủ để cho con sư tử thoát thân.

– Bạn đã đúng, cảm ơn bạn nhiều, – sư tử nói. – Tử tế với người khác có thể đem lại lợi ích.

Bạn có nghĩ là con chuột và con sư tử có khả năng sẽ làm bạn với nhau không? Người ta nói rằng, sư tử và chuột đã duy trì tình bạn ấy cho đến ngày hôm nay.

George W. Burns

Nguồn: 101 Healing Stories for Children and Teens. – George W. Burns, John Wiley & Sons Publisher, Canada, 2005.

 


 Hãy bằng lòng với những gì bạn có

Cảm thấy đói, con cáo đi tìm kiếm thức ăn. Đi được một quãng thì nó tìm thấy một con chuột đang ngủ dưới gốc cây, rất dễ bắt và chắc chắn bắt được. “May mắn làm sao! Một bữa ăn ngon và thú vị đang nằm sẵn để đợi mình. Nó sẽ cung cấp cho mình một bữa sáng ngon miệng.” Cáo ta nghĩ vậy.

Khi con cáo định chụp con chuột để túm nó lên thì thấy một con thỏ đang đi tung tăng. Thấy con thỏ, con cáo vội quên bữa ăn sáng dễ dàng của mình và nghĩ một cách thèm thuồng rằng: “Thật là may mắn! Con thỏ lớn hơn và ngon hơn con chuột. Nếu ta bắt được nó, ta sẽ có thức ăn đủ cho cả ngày.”

Thế là con cáo đã đuổi theo con thỏ và khi nó đến gần kề bên con thỏ để vồ lấy con vật thì nó thấy có một con nai đang gặm cỏ bên cạnh, chú nai đã bị giật mình và bỏ trốn. Con cáo dõi mắt theo con nai. Thay vì cảm thấy hơi mệt vì đã đuổi bắt con thỏ thì con cáo lại nghĩ là vẫn có cơ hội để bắt con nai. “Thật là may mắn!” Nó tự nói với bản thân. “Một con nai lớn hơn và tốt hơn một con thỏ. Bắt được nó thì mình có thể ăn trong một tuần, không cần phải chạy quanh nữa.”

Thế là nó đã dùng tất cả sức lực để bám theo sau con nai nhanh nhẹn ấy, nhưng điều đó dường như không khiến cho nó bực mình, bởi vì chỉ chốc lát sau đó nó đã nhìn thấy một con ngựa. Con cáo đã thấm mệt. Con ngựa lớn và chạy nhanh nhưng điều ấy vẫn không làm cho con cáo từ bỏ ý định đuổi bắt. Cáo nghĩ: “Quả là may mắn! Với một con ngựa thì ta có thể ăn đến mấy tháng trời mà không cần làm gì cả.”

Nhưng con ngựa thậm chí không thèm bỏ chạy. Với một vài cú đá chính xác, nó có thể đá vỡ sọ con cáo nếu con cáo không né tránh kịp thời. “Có lẽ ta đang làm một việc vượt quá sức mình”, con cáo nghĩ lại, “thôi, được rồi, ít ra thì mình còn có thể quay trở lại và tìm kiếm con nai”, nhưng con nai đã biến mất vào trong rừng từ lâu rồi.

“Có lẽ thức ăn của mình hôm nay là chú thỏ,” cáo nghĩ. Nhưng khi nó quay trở lại thì con thỏ cũng đã bỏ đi. “Thế thì mình bắt con chuột để ăn sáng vậy”, cáo nói thầm trong sự thất vọng và quay trở lại gốc cây với hy vọng là dễ dàng bắt được con chuột đang ngủ. Nhưng tiếng ồn khi cáo đuổi bắt con thỏ, con nai, và con ngựa đã làm cho chú chuột tỉnh giấc, nên nó cũng đã đi mất rồi.

Con cáo tự nhủ thầm: “Thật là tiếc! Mình đã không nắm lấy cơ hội sẵn có mà lại cố gắng để đuổi bắt những thứ vượt quá khả năng của mình.” Buồn rầu, nó nằm xuống dưới gốc cây và cảm thấy cái dạ dày trống rỗng đang cuộn lên vì đói.

George W. Burns

Nguồn: 101 Healing Stories for Children and Teens. – George W. Burns, John Wiley & Sons Publisher, Canada, 2005.

 

This entry was posted in Sách Truyện. Bookmark the permalink.